“Có phải em muốn về nhà mẹ đẻ?”
“Em chỉ nói vậy thôi mà…” Trong miệng chị ta đầy bánh ngô hấp, trong lòng chị ta cũng thấy thoải mái hơn rồi, người đàn ông của chị ta vẫn thương yêu chị ta: “Em không hiểu, em làm việc cả ngày lẫn đêm, tại sao mẹ vẫn nhìn em chướng mắt, suốt ngày cứ mang con dâu ngốc nghếch ăn không ngồi rồi kia chà đạp lên đầu em.”
Chu Minh Quang: “Ai ngốc? Kẻ ngốc nhà Út Năm à? Có phải là mắt em mù rồi không?”
Biết nấu ăn, biết bắt sâu bọ, còn biết chăm con, nói chuyện cũng dịu dàng và rõ ràng mạch lạc, cô ấy có ngốc ư?
Nói cô ấy ngốc không phải là mắt mù thì cũng là đầu óc hồ đồ rồi.
Tuy Trương Cấu không phục nhưng cũng không muốn tranh cãi với Chu Minh Quang, dù sao chị ta nhận định mẹ chồng thiên vị kẻ ngốc, không ngừng chà đạp chị ta.
Chu Minh Quang nói: “Được rồi, ăn xong rồi thì đi nhận lỗi với mẹ, anh phải đi đan giày cỏ rồi.”
Nếu không nhận lỗi thì sáng mai tiếp tục chịu đói.
Dù Trương Cấu có hàng ngàn điều không bằng lòng cũng chỉ có thể như vậy.
Ai bảo địa thế mạnh hơn người.
...
Đương nhiên, Trương Thúy Hoa cũng biết là Trương Cấu đang làm ầm ĩ, ngoài mặt thì nói nhà ăn tốt, ganh tỵ Mạc Như, nói thẳng ra là muốn làm ầm lên để ra ở riêng.
Bà lại không ngu ngốc sao không biết ý định của Trương Cấu được, ra ở riêng ai sống phần nấy tự làm chủ, muốn ăn gì uống gì, có thứ gì muốn mang về nhà mẹ đẻ thì mang về.
Đừng có mơ.
Nếu bà không kìm lại, đến lúc đó Trương Cấu có triển vọng giống với những cô vợ làm người khác chán ghét của đội ba thì chẳng phải là làm mất mặt nhà họ Chu rồi sao?
Các xã cao cấp đều hợp nhất thành đại xã rồi, nồi của cả thôn đều hợp nhất thành nhà ăn rồi. Chị ta còn muốn ra ở riêng, ai cho chị ta dũng khí ấy.
Hiện tại, chính sách thay đổi từng ngày, không thể nói rõ là như thế nào, ra ở riêng thế cô sức yếu, hiện tại bà và ông cụ cũng giỏi giang, không làm liên lụy đến con cái thì ra ở riêng làm gì chứ? Hơn nữa, cả nhà sống với nhau, nếu bỏ ra sức lao động theo chủ hộ thì cũng có thể chống lại, còn nếu ra ở riêng mỗi hộ một sức lao động thì phải bỏ ra bao nhiêu sức lao động đây?
Mặc dù hiện tại cũng có nhà ra ở riêng, đó đều là con dâu ngang ngược mà mẹ chồng cũng lợi hại, không ai chịu thua ai, ngày nào cũng cãi nhau và nổi cáu, không dễ dàng sống hòa thuận với nhau thì đội trưởng và những ông cụ khác dứt khoát ủng hộ bọn họ ra ở riêng, nhưng chỉ cần mỗi ngày không ra phố đánh sứt đầu, ba mẹ vẫn có thể làm việc, thời điểm này ra ở riêng cũng không nhiều.
Bà luôn cảm thấy ra ở riêng sẽ mất mặt, khiến người ta đâm vào sống lưng, nói người trong nhà không dễ hòa thuận, ngang ngược không khoan dung.
Nhà nào ra ở riêng cũng có thể khiến người khác lôi ra tranh luận đến một năm.
Đương nhiên, nếu ra ngày càng nhiều người ra ở riêng, cũng có thể tự ăn no thì đương nhiên bà sẽ không ngăn cản.
Chẳng lẽ bà thích ngày ngày bảo vệ cô con dâu ngốc nghếch thích làm ầm ĩ?
...
...
Sau bữa cơm, Mạc Như vẫn bảo Chu Minh Dũ đi dạo cùng nhau bắt ve sầu như trước, bởi vì không khí trong nhà có chút ngột ngạt nên ông Chu chủ động đi tìm các anh em khác hút bao thuốc tán dóc…
Trương Cấu thấy chị dâu cả ở chái đông, mẹ chồng đang xe dây thừng ở gian nhà chính nên chạy đến: “Mẹ! Để con giúp mẹ xe dây thừng.”
Trương Thúy Hoa không nhướng mí mắt, dường như không thèm nhìn chị ta.
Trương Cấu cũng không quan tâm đến chuyện xấu hổ bẽ mặt và bị lạnh nhạt, chị ta muốn không bị đuổi về nhà thi chỉ có thể nhận lỗi: “Mẹ! Con không biết ăn nói, tính cách cũng bộc trực, mẹ đừng giận…”
Vẫn chưa nói xong, chị ta đã ấm ức, vành mắt đỏ hoe: “Con, nếu con nói sai điều gì, mẹ cứ mắng con đánh con, nhưng đừng trả con về.”
Thấy chị ta khóc, Trương Thúy Hoa thấy hơi đau dầu, bực mình nói: “Chỉ cần sống hòa thuận, ai cũng không dám đuổi cô đi.”
Trương Cấu nghe câu nói này lại hiểu thành mẹ chồng đang bảo vệ chị ta, khóc thút thít: “Con biết rồi.”
Trương Thúy Hoa nhẫn nhịn nhưng không kìm được: “Đừng có suốt ngày sau giờ làm là rãnh rỗi, chịu khó giặt giũ quần áo trong phòng, rách thì chịu khó vá lại, học hỏi thêm từ chị dâu hai.”
Giữa trời hè, trên người Lan Tử Nhi cả ngày dơ bẩn, nếu không phải có hai vợ chồng Út Năm chịu khó tắm rửa, ngay cả như thế cũng không được.
Trương Cấu trả lời một tiếng, tuy trong lòng không phục, nhưng cũng không dám biểu hiện chút xíu nào trên khuôn mặt.
Nói chị ta dơ bẩn, đợi Sỏa Ni ngu ngốc sinh con xong rồi xem, một kẻ ngốc chăm con như thế nào? Còn không bằng chị ta nữa là.
Lát sau, ông Chu từ nhà Chu Thành Chí về, trên tay cầm một chai thủy tinh màu nâu to bằng lòng bàn tay.