Mạc Như rất ngại ngùng: “Mọi người đừng có khen em nữa, trồng và bảo vệ bông đều là công lao của mọi người. Em cũng chỉ biết bắt sâu bọ, những chuyện khác đều không biết.”
Trương Thúy Hoa chỉ ngón tay ra: “Gia đình chúng ta chưa bao giờ ăn không ngồi rồi.” Giọng nói bộc lộ ra sự kiêu hãnh tự hào.
Nhìn thấy bọn họ nịnh bợ Mạc Như, Trương Cấu thấy trong lòng vừa chua chát vừa ấm ức. Chị ta làm nhiều như vậy cũng không thấy ai đến khen lấy một câu, Mạc Như chỉ bắt sâu bọ cũng trở thành anh hùng bảo vệ bông.
Trước đây, chị ta luôn ganh tỵ Mạc Như ngốc nghếch không cần làm việc, nói cô ở nhà ăn không ngồi rồi. Hiện tại, Mạc Như trực tiếp lấy điểm công tác như đàn ông, chị ta vừa ganh tỵ vừa ngưỡng mộ, trong lòng tự nhiên dâng lên một tình cảm phức tạp.
Nói thật, Mạc Như bắt sâu bọ được đội trưởng và đội viên tính mười điểm, sâu thẳm trong lòng Trương Cấu vẫn rất chấn động.
Dù sao trước mọi ánh mắt dõi theo thì đó là bản lĩnh thật, là một vinh quang rất lớn.
Mười điểm là điểm công tác mà người đàn ông có sức lao động giỏi giang nhất, có rất nhiều người đàn ông cũng chỉ lấy được có chín điểm.
Ban đầu Chu Minh Quang cũng chỉ có thể lấy chín điểm, đầu năm ngoái mới bắt đầu lấy được mười điểm.
Vậy nên cảm giác ngưỡng mộ và ganh tỵ xen lẫn sùng bái và kính nể phức tạp này, chị ta cũng không hiểu là chuyện gì.
Nói chung, trong lòng chị ta, Sỏa Ni ngốc nghếch ăn không ngồi rồi, biến thành người đàn ông Sỏa Ni nuôi cả nhà.
Đây nếu là một chàng trai thì bao nhiêu bà cụ xung quanh phải tranh giành kể cho con gái mình nghe.
Gần tối, Mạc Như đến chái nam xem tình hình gà ấp trứng.
Trương Cấu đi làm về nhìn thấy, lập tức chạy đến gần hét lên: “Sỏa Ni! Cô cẩn thận chút. Đừng để bị gà mổ, cô muốn làm gì thì nói với tôi, tôi làm giúp cô.”
Mạc Như: ...
Chuyện gì xảy ra thế? Sao chị dâu ba bỗng nhiên lại biến thành một người khác vậy? Sao lại cảm thấy có hơi khác lạ? Chị dâu ba cười cũng… quá tươi rồi, có chút nịnh bợ.
Hiện tại, Trương Cấu muốn đối xử với cô như một người đàn ông, chị ta gặp mặt đã chủ động hỏi han ân cần, đâu có giống lúc trước lôi kéo chị dâu hai gạt bỏ cô.
“Không ra tay đánh người đang cười”, huống chi Trương Cấu còn nhiệt tình như thế, Mạc Như vốn cũng không để tâm, hiện tại càng không quan tâm đến những xung đột trước đây.
Cô cười nói: “Tôi thấy bộ dạng con gà này ấp trứng, đừng để nó giữa đường đứt gánh.”
Trương Cấu thì thầm: Thật xứng đáng là anh hùng bảo vệ bông lấy mười điểm công tác như đàn ông, nói chuyện cũng rất có trình độ, “giữa đường đứt gánh”, đây là từ hay đáng để học.
...
Trương Cấu không chỉ hỏi han ân cần Mạc Như, còn đại loại các kiểu như chủ động trộn thức ăn cho lợn ăn, hỏi về nhà mới của Mạc Như và Chu Minh Dũ sửa sang thế nào rồi, có cần chị ta đến giúp không.
Mạc Như nghe thấy cảm thấy có chút thất thường, không khỏi hẹp hòi nghĩ: Chị dâu ba hỏi như thế có phải là chị ta muốn sống ở đó?
Thực ra, cô không sợ Trương Cấu đến ở, nhưng cô muốn bản thân có một không gian bí mật, có không gian bí mật rồi mới dễ giở trò, nói chuyện cũng không cần quá kiêng dè. Nếu mọi người sống với nhau, lúc nào cũng phải nhỏ giọng, còn phải cân nhắc không buột miệng nói bậy, kẻ nói vô tình nhưng người nghe có ý, rất dễ đắc tội với người khác.
Cô đã bàn bạc với Chu Minh Dũ, căn nhà bọn họ xây là nhờ cả nhà dốc sức, đương nhiên sẽ không chiếm lợi mà không bỏ công. Đừng nói hiện tại chưa ra ở riêng, cho dù ra ở riêng, muốn xây nhà bọn họ cũng sẵn lòng làm chủ lực, chở đá và gạch ngói, thu gom vật liệu, bọn họ cũng sẽ chăm chỉ như xây những căn nhà này.
Căn nhà mới của bọn họ là căn nhà đầu tiên nằm sát bên bờ sông, Chu Bồi Cơ cũng đã đi xin nền móng ở sát vách nhà bọn họ, đến lúc đó các anh em cũng có thể men theo dãy mà đến, ở gần có thể giúp đỡ lẫn nhau, cũng không đến mức cùng một sân nảy sinh xung đột.
Cô cảm thấy sắp xếp như vậy rất tốt.
Cô cười nói: “Hiện tại chú Ba bọn họ đang giúp làm cửa, anh Út Năm xới đất để ngày mai trồng cà rốt, em cũng thu gom một ít cành cây dùng làm hàng rào.”
Cô không muốn sử dụng bùn vàng để xây tường nữa, bởi vì không đủ ngói để lợp mái, đến lúc đó tường rất dễ đổ, tốt hơn hết là trực tiếp dùng bức trướng hoặc hàng rào cây xanh.
Cô thích nhất là hàng rào cây xanh, nhưng cần gom vật liệu. Cô đã thu gom rất nhiều giống và cành cây hòe hoang dại, còn có kỷ tử, táo chua, ngoài ra còn giâm cành cây hạnh của nhà bác cả, cây trúc đào của nhà chú Bốn...
Nghe cô nói như vậy, Trương Cấu nhanh nhẹn nói: “Sỏa Ni, có phải cô cần đủ các loại mầm và cành của cây ăn quả không? Để tôi tìm giúp cô, tôi biết phía trước nhà ông Lục có cây táo, nhà ông Năm có cây mơ, à phải rồi, phía đầu đông nam nhà ai đó còn có cây anh đào...”