Mạc Như cũng thu gom bốn năm chủng loại trồng ở nhà mới bên kia, cây táo còn kết trái nhiều hơn cả những cây ăn quả khác, đợi khi không có cơm ăn, cho dù ăn không no thì ít nhất cũng có thể bổ sung một ít dinh dưỡng.
Hai hôm nay, Chu Minh Dũ đã sửa sang xong sân nhà mới, ở giữa có đường lát đá, hai bên chèn đất mùn màu mỡ, đến lúc đó có thể trực tiếp trồng cây.
Sau khi thu hồi đất phân phối, không cho gieo mầm của chủ nghĩa tư bản nên cô trồng cây cỏ của chủ nghĩa xã hội, loại rau dại như rau dền gai cũng là rau, có thể ăn no bụng là được.
Hai vợ chồng nhỏ đã học theo lời của Trương Thúy Hoa chỉ dạy, “Sơ phục trồng cà rốt, trung phục trồng rau cải, tam phục còn phải trồng cải thảo”. Thời điểm này vừa đúng lúc trồng cà rốt, đợi ngày trung phục có thể trồng rau cải, ngày tam phục trồng cải thảo, củ cải trắng và củ cải xanh.
Cây giới tử tiếng địa phương gọi là cải bẹ xanh, bó cho gia súc ăn, rễ phồng bên dưới ngâm làm dưa muối ăn. Mùa đông và mùa xuân không có rau nên nhà nào cũng ngâm một chậu dưa muối.
Củ cải xanh ở địa phương cũng rất tuyệt vời, có những củ ăn sống giòn tan ngọt nước như trái cây, những loại cay thì có thể đem phơi đầu củ cải rồi đem ngâm cũng là món dưa muối ngon.
Khí hậu mùa đông ở vùng này âm dưới mười độ, ngoài rau chân vịt được dùng rơm để phủ qua mùa đông, còn những loại rau khác thì không được. Mùa hè vườn rau xanh tươi xum xuê, nhưng đến mùa đông đều trơ trụi, có thu hoạch nhiều đến mấy cũng không giữ được.
Lúc này, Mạc Như đã cất rất nhiều rau tươi vào trong không gian, mùa hè vườn rau phát triển nhanh như gió, ngày nào cũng có nhiều rau củ chín, hái trễ sẽ già đi. Không chỉ có mỗi nhà cô, thậm chí cô còn hái một ít rau củ thích hợp trong vườn nhà Bác cả và chú Ba, để tránh ăn không hết, hư thì thật đáng tiếc.
Mặc dù trữ rất nhiều, nhưng thời tiết Đông Xuân phát triển cũng không đủ ăn, vẫn phải trồng thêm củ cải và cải thảo.
Củ cải và cải thảo chính là rau xanh chủ yếu nhất vào mùa đông ở địa phương, nhà nào có đất phân phối đều trồng rất nhiều.
Củ cải có thể đào hố và chôn vùi trong đất cát, chỉ cần chôn đủ sâu để không xốp không lạnh là được.
Cải thảo trực tiếp chất đống trong nhà cũng bị đông không hư hỏng, nhiều nhất cũng chỉ hai lớp bị già đi. Hơn nữa, người địa phương không ngâm cải thảo chua, ước chừng là vì mặc dù nhiệt độ tối thiểu âm mười độ nhưng đầu xuân băng tan và ấm lên nên dưa chua rất dễ hư hỏng.
...
San bằng xong luống rau, chút cà rốt đó trồng một loáng là xong, chỉ mất khoảng một tiếng là Chu Minh Dũ và Mạc Như đã làm xong.
Vì để gà vịt của nhà người khác không đến phá hoại vườn, Mạc Như lấy ra một số cành cây để Chu Minh Dũ cắm một vòng xung quanh.
Sau khi bận việc xong, Chu Minh Dũ vẫn tiếp tục cùng Chu Bồi Cơ làm mộc.
Hiện tại, ngày nào Chu Thành Tín và Chu Ngọc Trung cũng bận làm những công việc mộc như làm cửa, buổi sáng trước khi đi làm thì đến đây làm một tiếng, buổi trưa tan làm, giờ ngủ trưa cũng đến đây giúp một lát, đợi gần chiều tan làm về cũng đến làm khoảng một tiếng.
Nhà nào cũng không có dầu để tùy ý châm lửa, dầu cải cũng không sáng nên khi không nhìn rõ thì bọn họ cũng không làm việc nữa, dù sao nhà đã xây xong thì từ từ làm cửa cũng được.
Lâu dần, Chu Minh Dũ phát hiện Chu Bồi Cơ mà là thợ mộc cái quái gì, đó là hắn tự khoác lác mà thôi, làm chút gì đó không có liên quan đến kỹ thuật thì còn được, nếu chú trọng một chút thì lại không biết làm thế nào.
Đừng nói đến chuyện khác, lúc đầu hắn làm chiếc ghế nhỏ cho Mạc Như, ngồi chưa được vài lần đã chao đảo rồi.
Mạc Như ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ để tính toán trên bảng đá, cảm thấy có gì đó không ổn, kinh ngạc kêu lên: “Em sắp ngã rồi.”
Cũng may Chu Minh Dũ ở gần cô, anh sải bước chạy lại đỡ cô thì thấy chiếc ghế nhỏ kia đã xiêu vẹo trên mặt đất, anh nhe răng trợn mắt như chế giễu người khác: “Chu Bồi Cơ! Mày khoác lác làm mộc rất giỏi mà.”
Chu Bồi Cơ cũng xấu hổ, gãi đầu cười hì hì: “Không phải chứ, nó phải khá chắc chắn mới đúng...”
Chu Minh Dũ: Mày luyện tốt những kỹ năng cơ bản trước đã, rồi hãy nói mình là thợ mộc để tránh hại người khác.
Đợi đến gần tối, Chu Thành Tín và Chu Ngọc Trung tan làm đi đến, liếc nhìn chiếc ghế, Chu Thành Tín nói: “Khẩu quyết của ghế chẳng phải là ‘Một phần tám, bốn tấc năm’ hay sao, con làm cái trò gì vậy?”
Chu Bồi Cơ vẫn không phục: “Con làm theo khẩu quyết.” Hắn còn cầm lên khoa tay múa chân, hai người vừa nhìn là biết chỉ là khẩu quyết mà thôi, mấy chi tiết quan trọng đều sai.
Chu Ngọc Trung mang đến nói cho hắn, Chu Bồi Cơ nghe thấy, mặt đỏ như con tôm chín.