Trần Kiến Thiết cảm thấy đây là ánh mắt chứa đầy sự khiển trách và căm uất của Chu Thành Chí, đây là sự níu kéo đau lòng và bi thương, ông ta bất chấp: “Đội trưởng! Tôi là không muốn…”
“Được rồi, không cần nhiều lời, còn có ai nữa thì mau đi, không còn cơ hội nào nữa đâu.”
Chu Cổ Trung thấy vậy cũng lập tức nói muốn đi.
Ngô Mỹ Anh nói với Đan Điệp Cầm: “Này con bướm lẳng lơ, cô không đi à?”
Đan Điệp Cầm hừ một tiếng: “Cô mới lẳng lơ.” Chị ta hừ một tiếng, nâng cằm, uốn éo mông bước đi.
Ngô Mỹ Anh khó hiểu: “Sao cô ta không muốn đến đội ba đội bốn nhỉ? Cứ muốn ở trong đội chúng ta làm gì?”
Một người đàn ông cười nói: “Đội chúng ta có nhiều anh em đẹp trai như vậy, cô ta đâu nỡ đi.”
“Hừ! Cũng không tự soi mặt mình vào nước tiểu mà xem cô ta có xinh đẹp không?” Ngô Mỹ Anh cũng quay người bỏ đi.
Chu Bồi Cơ đứng bên kia nhìn Trần Kiến Thiết, Chu Cổ Trung, còn có một gia đình muốn đổi. Hắn không quan tâm đến tiếng gào thét, chỉ lo bưng cái bát chuồn ra phía sau chạy như điên, đồ ăn vương vải cả người cũng không màng, dứt khoát trực tiếp đổ đi, cầm bát không chạy đi gọi ba của hắn.
...
Chuyện đội viên đội hai tạo phản đã gây sự chú ý cho cả thôn, cuối cùng Trương Căn Phát cũng cậy quyền để chen ngang: “Tổ chức đại hội toàn thôn.”
Trương Căn Phát cảm thấy đây là một cơ hội tốt, ông ta muốn nghĩ cách làm tan rã thế lực của đội hai khiến Chu Thành Chí mất niềm tin với dân, không có ai bảo vệ thì đội hai cũng là do tự ông ta quyết định.
Vậy nên ông ta muốn tổ chức đại hội toàn thôn, điều ông ta muốn đương nhiên không phải là để đội viên của đội hai đổi người, ông ta muốn điều tốt hơn đó là loại bỏ Chu Thành Chí.
Nhưng ông ta đã quên mất một chuyện, đội trưởng của đội sản xuất không phải bên trên bổ nhiệm mà là dân làng tự bầu, hơn nữa không phải là cả thôn bầu mà là một đội tự bầu.
“Các dân làng đồng chí, hiện tại Đảng ta muốn triển khai một cuộc vận động đại sản xuất rầm rộ, các nước các vùng đều được mùa, rất nhiều nơi có sản lượng ngàn cân một mẫu thậm chỉ trên vạn cân. Các đồng chí, đây là khái niệm gì, điều đó có nghĩa là chúng ta có lương thực ăn không hết. Nhiều lương thực như thế, chỉ có xây nhà ăn mới có thể ăn được. Mọi người nghĩ mà xem, khẩu phần lương thực định mức là ba trăm sáu mươi cân một người, cho dù một mẫu đất thu một vạn cân thì chúng ta cũng chia ba trăm sáu mươi cân. Nhưng nhà ăn thì khác, nếu anh vào nhà ăn thì có cơm ăn, có thể ăn thoải mái, anh có thể ăn năm trăm cân sáu trăm cân một ngàn cân. Nhà anh có một ngàn cân không? Hay phải trông vào nhà ăn lớn, nhờ vào Đảng anh minh của chúng ta
Đội ba đội bốn lập tức bắt đầu hừng hực trả lời ông, vung cánh tay và hét to: “Nhà ăn tốt, nhà ăn tốt, ăn xong húp bát canh, có dinh dưỡng.”
Mạc Như đứng sát cạnh Chu Minh Dũ, nhìn thấy bọn họ điên cuồng, cô lắc đầu: “Xem ra có rất nhiều người tin rằng có nhiều sản lượng cao như thế.”
Mặc dù Trương Căn Phát giả vờ đánh thức một đám người, nhưng rất nhiều người tin tưởng không nghi ngờ gì, bởi vì không chỉ Trương Căn Phát mà cả xã hội, tất cả mọi người đều hét lên lương thực được mùa, sản lương ba mươi ngàn cân một mẫu.
Hiện tại càng khoa trương hơn, nghe nói còn có sản lượng hơn một trăm ngàn cân.
Cho dù biến đổi gen cũng không biến đổi được nhiều như thế.
Chu Minh Dũ nắm lấy tay cô: “Chúng ta không lo được nhiều như vậy, chỉ có thể làm hết sức mà thôi.” Thời điểm này không ra mặt không bỏ cuộc, sống một cuộc sống yên ổn là được rồi.
Trương Căn Phát căng cổ họng hét lên một tiếng, đến khi mệt đến mức gần như nói không ra tiếng mới gõ bàn: “Chúng ta phải tổ chức một lần bỏ phiếu toàn dân, biểu quyết đội một đội hai có cần xây nhà ăn không, và bầu đội trưởng cho đội một.”
Đội trưởng thường là ba năm bầu một lần, trừ khi mắc sai lầm lớn mới cho phép thay đổi giữa chừng. Hiện tại là năm thứ ba nhưng vẫn chưa đến cuối năm, thường thì phải đợi đến mùa đông mới bầu đội trưởng mới.
Đội hai hoàn toàn không cần bầu, bởi vì đội hai họ Chu chiếm đa số, vẫn là những người có thân thiết và phục Chu Thành Chí nên bọn họ đều chọn ông ấy.
Những người đi ngược lại hoàn toàn chẳng làm nên trò trống gì cho nên khi Trương Căn Phát nói muốn bầu đội trưởng thì người của đội hai phì cười.
Thật là buồn cười.
Chu Minh Dũ và Chu Minh Quốc và những người khác hét to: “Chúng tôi muốn cùng công xã nhân dân vĩ đại xây nhà ăn.”
Những người khác cũng nói như vậy.
Chu Minh Quang hét to: “Đội trưởng của chúng tôi không cần đổi, làm tiếp hai mươi năm nữa.”
Mọi người cười hi hi ha ha, hét: “Ba mươi năm cũng được, chỉ cần đội trưởng làm nổi.”