Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 210 - Chương 210: Gây Chuyện, Gừng Già (3)

Chương 210: Gây chuyện, gừng già (3) Chương 210: Gây chuyện, gừng già (3)

Những người đó vốn làm ầm ĩ muốn xây nhà ăn, đã bị Chu Thành Chí chỉ điểm, có người vui vẻ đi đến đội ba, những người không đi cũng ngại ra mặt để nói cho nên những người còn lại thì giọng nói rất thống nhất, điều này khiến Trương Căn Phát thấy rất bất mãn.

Thấy không ai có ý kiến khác, Chu Thành Chí nói: “Đại đội trưởng, xem ra xương cốt già này vẫn phải tiếp tục chịu vất vả rồi, mọi người không quen thấy tôi nhàn hạ, các người đúng là xem xáo nhiệt không sợ lớn chuyện, phải làm ông già này mệt chết mới thôi.”

Ông vẫy tay với người của đội hai và nói với Trương Căn Phát: “Biểu quyết xong chuyện tuyển cử của nhà ăn và đội trưởng, giờ chúng ta nói về chuyện đội viên muốn chuyển đội, đội chúng tôi có vài đội viên coi thường chúng tôi, muốn mang theo đất đến đội ba đội bốn. Chuyện này chắc chắn đại đội trưởng rất hoan nghênh phải không.”

Trương Căn Phát suy nghĩ là: Thấy chưa, vẫn là Trương Căn Phát tôi có thể diện, người ta không thích đội hai các người, nói các người không tốt, muốn đến đội ba đội bốn chúng tôi. Đến đây nào, càng nhiều càng tốt.

Trương Kim Hoán có chút sốt ruột, những người ở đội hai ban đầu nhìn chằm chằm Chu Thành Chí nhưng hiện tại đều đã bị đuổi ra ngoài như thể nội gián bị dọn sạch, chỉ sợ lão hồ ly Chu Thành Chí kia đắc ý thôi.

Anh ta kéo áo Trương Căn Phát: “Ba, không thể như vậy được.” Nhưng trước mặt nhiều người như thế, anh ta cũng không có cách nào nói thẳng ra, chỉ có thể ra vẻ nôn nóng để ba anh ta đừng nhận lời.

Chu Minh Dũ nhìn thấy, la to: “Có phải đại đội trưởng không đồng ý hay không, người ta là nhắm đến đại đội trưởng đấy, nếu không chấp nhận thì thất vọng biết mấy, sau này ai còn vui vẻ theo ông nữa.”

Anh nói khích như thế, nhưng Trương Căn Phát đã quyết tâm rồi: “Nếu các người đều đến thì tôi nhận hết.”

Người đông sợ cái gì, đến lúc đó lại đề bạt một người làm đội trưởng rồi trực tiếp tăng thêm đội năm.

Hừm! Ông đây ngầu vậy đấy.

Thấy đại đội trưởng đồng ý rồi, Chu Ngọc Trung nói: “Đại đội trưởng, vậy cho phép đội hai đến đội ba, có phải là cũng cho phép đội bốn đến đội hai?”

Ông ta hét như thế, mọi người ở đó đều trở nên im lặng, sau đó bắt đầu cười hi hi ha ha.

Trương Căn Phát tức giận nói: “Làm gì thế? Làm gì thế?”

Trong mắt ông ta, đội ba đội bốn chính là của ông ta, mặc dù có đội trưởng sản xuất nhưng cần phải nghe lời ông ta giống như đội hai. Chu Thành Chí đội hai có có chủ kiến, đội Chu Minh Quý thì lại học theo đội hai.

Ông đột nhiên phát hiện tình hình có vẻ bất thường, cả gia đình Chu Ngọc Trung đều muốn đến đội hai thì đội bốn càng thêm thế cô sức yếu rồi.

Ông ta lập tức nghĩ lại, thực ra cũng không có gì không tốt, cả gia đình Chu Ngọc Trung cũng ỉu xìu, làm việc cũng không mấy tích cực, hô khẩu hiệu cách mạng cũng không phối hợp, dù không giống những con lừa ương ngạnh đội hai dắt không đi đánh không lùi kia nhưng cũng thuộc loại không có chí tiến thủ, không phù hợp với yêu cầu của ông ta.

Vậy nên đổi thành nhiệt liệt bảo vệ Trần Kiến Thiết và những người khác, ông ta cảm thấy có vẻ cũng không chịu thiệt?

Chịu hiệt hay không chịu thiệt, ông ta cũng không nhìn được xa như vậy, chỉ cần đám người trước mắt nịnh bợ ông ta thì ông ta đã cảm thấy rất sảng khoái, vậy là bản thân đã rất thành công và được nhiều người ủng hộ rồi.

Chu Ngọc Trung hét to: “Đại đội trưởng nói dứt khoát một câu được không?”

Ông đã bàn xong với Chu Thành Chí rồi, Chu Thành Chí rất hoan nghênh bọn họ, đổi những kẻ lười biếng như Trần Kiến Thiết lấy Chu Ngọc Trung một gia đình có tay nghề, không đổi thì chẳng phải ngu ngốc hay sao?

Mẹ kiếp, ông đây cũng không ngốc.

Trương Kim Hoán kéo ba hắn: “Không thể đồng ý được.”

Nhưng Trương Căn Phát nói: “Dù sao cũng đều cùng một đại đội, bọn họ cũng không lật đổ được.”

Ông ta xua tay: “Được rồi, muốn đổi thì đổi, còn có ai muốn đổi không?”

Màn mở đầu như thế, sau đó có đội một cũng muốn đến đội ba đội bốn, bọn họ cũng có người muốn đến đội một, bởi vì thôn này có rất nhiều người cũng là thân thích, đến chung một đội thì cũng có thể giúp đỡ nhau.

Cứ như thế mất khoảng hai tiếng đồng hồ, đến khoảng chín giờ, cuối cùng cũng gõ thước quyết định rồi.

Chu Ngọc Trung dẫn theo một người anh em thợ nề vào đội hai, người anh em khác cùng anh em chú bác thì vào đội một, những người khác cũng đổi.

Những người của đội ba cười nói: “Đúng là ngốc, nhà ăn tốt như vậy thì không ăn lại đến đội hai chịu giày vò.”

Chu Ngọc Trung nói: “Đại đội trưởng, vậy chúng tôi nộp lương thực cho nhà ăn, có phải cũng nên để các đội viên trao đổi bù cho chúng tôi hay không?”

Nếu Trần Kiến Thiết và những người khác không nộp lương thực thì sẽ đến nhà ăn đội ba đội bốn ăn miễn phí, đến lúc đó Chu Ngọc Trung vào đội hai, khi xây nhà ăn lại phải nộp lương thực thì ông ta cũng không có mà nộp.

Bình Luận (0)
Comment