Chị ta vốn cũng được xem là kiểu phụ nữ lanh lẹ, xem náo nhiệt có tầm quan sát nhạy bén, được Mạc Như khơi từng chút một, tập trung vào những điểm quan trọng nên đương nhiên chị ta đã có thể phát hiện ra vấn đề rất nhanh.
“Sỏa Ni, nguy quá, tôi nghe thấy Trần Phúc Hải lo lắng lương thực không đủ, không trụ nổi đến khi thu hoạch cao lương. Anh ta và thủ kho đã bàn bạc với nhau có phải mỗi ngày cần ăn ít lại, nhưng lại sợ các đội viên khác kiếm chuyện.”
Chị ta làm như thể phát hiện ra chuyện gì ghê gớm lắm, đây là chuyện trước giờ chưa từng nghĩ đến, nhà ăn lại không có gì ăn, lương thực không đủ ư?
Sao có thể như thế được, chẳng phải nói là mở nhà ăn thì có lương thực ăn không hết sao?
Khắp nới đều là lương thực sản lượng hàng ngàn cân một mẫu, làm sao không đủ ăn được?
Mạc Như nói: “Chị dâu ba, khắp nơi đều là hàng ngàn cân một mẫu, vậy chúng ta có không?”
Trương Cấu lắc đầu.
“Chị nói nơi khác sẽ chuyển đến cho chúng ta, là nơi nào vậy? Chúng ta không có, hơn nữa chúng ta cũng chắc chắn những thôn xung quanh đều không có, vậy thì ai chuyển cho chúng ta? Sản lượng cao của chúng ta là do Trương Căn Phát làm ra, chị có đảm bảo sản lượng cao của người khác không phải là do bọn họ làm ra không? Nếu là như vậy thì ai chuyển lương thực cho bọn họ?”
Trương Cấu sững sờ.
Trước giờ chị ta chưa từng nghĩ đến những vấn đề này.
“Để tôi nghĩ xem, tôi phải nghĩ kỹ xem, khi nào rãnh thì tôi sẽ tìm hiểu.” Chị ta vừa đi vừa lẩm bẩm.
...
Lương thực của nhóm người Chu Ngọc Trung giao nộp cho đội, cuối cùng cũng không đòi lại được, nhà ăn của đội ba đội bốn không thể nói ra ngoài nên trực tiếp lấp liếm, nói ông có thể không đến đội hai, tiếp tục ăn cơm ở đây, nhưng đừng có hòng lấy lại lương thực.
Vậy thì chỉ có thể đòi bọn người Trần Kiến Thiết, ai đổi nhóm với ai thì tự đi đòi nhau. Chu Thành Chí dẫn theo thủ kho đi đến mấy hộ gia đình của bọn họ đòi, yêu cầu lấy ra lương thực thay cho mấy hộ gia đình Chu Ngọc Trung, nếu không bọn họ đến đội ba đội bốn thì chỉ ăn lương thực của người khác.
Vấn đề của những hộ gia đình khác không lớn, chỉ có Trần Kiến Thiết là phiền phức, bởi vì bọn người Trần Kiến Thiết căn bản không còn bao nhiêu lương thực nữa.
Tổng cộng lấy ra ba mươi cân lúa mì, ba mươi cân khoai lang khô, những thứ khác đều hết rồi.
Chu Thành Chí sầm mặt: “Trần Kiến Thiết! Làm người phải có lương tâm.”
Nhưng cả nhà Trần Kiến Thiết buồn rười rượi: “Thật sự hết rồi, chỉ còn những thứ này.”
Chu Minh Quốc nói: “Sao có thể được, vừa phân chia gần bốn trăm cân lúa mì cho nhà các người, mới có mấy ngày đã ăn hết rồi sao?”
Gia đình Trần Kiến Thiết gồm có hai vợ chồng và ba đứa con, con trai cả mười tám tuổi được tính công sức người lớn, hai đứa trẻ choai choai cũng có thể kiếm điểm công tác, cả nhà đâu có ai ăn không ngồi rồi. Cho dù Trần Kiến Thiết lười biếng dùng mánh lới thì cũng có chín điểm công tác, vợ ông ta cũng có sáu điểm, con trai cả chín điểm rưỡi, con trai thứ hai mười ba tuổi một ngày cũng có sáu điểm công tác, con gái út mười tuổi, mỗi ngày đi cắt cỏ cũng được bốn điểm.
Vậy nên nói ông ta ăn hết rồi thì ai tin?
Chưa kể đến các gia đình ở nông thôn đều không có bí mật, cày cấy thứ gì, thu hoạch được bao nhiêu lương thực, ăn cơm thế nào, đội trưởng và hàng xóm đều biết rất rõ nên không ai lừa được ai.
Nghe nói, ở những thôn khác xây dựng nhà ăn, các hộ gia đình đều tràn đầy sự đấu tranh và áp chế, đội tìm kiếm lương thực đang truy tìm lương thực, hàng xóm tố giác lẫn nhau, một người cũng không thoát được, giấu cũng không giấu được. Một nơi chỉ to như lòng bàn tay, có tầng hầm cũng tìm kiếm được hết ở bên trong. Trừ khi giống Trương Căn Phát có thể kiểm soát tuyệt đối đội ba đội bốn, hoặc là có đội trưởng có uy danh vượt xa đại đội trưởng như đội một đội hai, nếu không thì tuyệt đối không thể trốn thoát được.
Đinh Xuân Vinh, vợ của Trần Kiến Thiết nghĩ về những gì chị em đã nói về tình hình thôn của bọn họ, bà ta lập tức bỗng tỉnh ngộ rồi bắt đầu ngồi dưới đất khóc to: “Ông trời ơi! Đây là muốn bức chết chúng tôi, xây nhà ăn mà đến nhà cướp lương thực không cho chúng tôi con đường sống. Đại đội trưởng phải làm chủ cho chúng tôi, thôn chúng ta mở nhà ăn, nhà nào cũng đều tự nguyện nộp lương thực, chưa đến mức bị ép buộc bị đánh.”
Bà ta vừa khóc vừa nháy mắt với Trần Kiến Thiết, Trần Kiến Thiết cũng bắt đầu khóc, con gái hai người cũng khóc theo.
Con trai út với bộ dạng con chó dữ nhỏ bé nhe răng ra, quơ lấy cái xẻng, gào thét: “Tôi xem ai dám cướp lương thực nhà tôi.”
Con trai cả của Trần Kiến Thiết là Trần Giải Phóng từ bên ngoài chạy vào, hét lên: “Buông hết xuống, quỷ khóc sói gào đây là muốn làm gì?”