Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 213 - Chương 213: Chịu Đòn, Tập Hợp Lương Thực (2)

Chương 213: Chịu đòn, tập hợp lương thực (2) Chương 213: Chịu đòn, tập hợp lương thực (2)

Anh ta quay người nói với Chu Thành Chí: “Đội trưởng! Lúa mì nhà cháu vừa thu hoạch đã cho nhà cậu của cháu một trăm cân, sau khi nhà cậu lấy đi thì mẹ cháu nói muốn ăn một bữa lúa mì mới nên mới gọi bác cả lấy một trăm cân, phần còn lại nhà cháu cũng ăn một ít nên hết rồi.”

Đinh Xuân Vinh cũng như rất nhiều phụ nữ khác, từ nhỏ đã bị mẹ ruột tẩy não, chỉ có ba mẹ anh em ruột và cháu ruột mới là một gia đình, ba mẹ chồng đàn ông và con cái chỉ là người ngoài đến chung sống với nhau. Bởi vì cháu trai cùng họ với bà ta, con trai cùng họ với ba chồng nên bà ta là kiểu điển hình vừa khóc vừa la vừa giấu nhét đồ mang về nhà mẹ đẻ.

Làm ầm ĩ một hồi, ba mẹ chồng không chịu nổi nên ra ở riêng, hai ông bà cụ ở nhà lớn, gia đình Trần Kiến Thiết tự sống với nhau.

Anh cả của Trần Kiến Thiết ở đội ba, năm nay không được phân chia lúa mì, thấy gia đình con trai út có Đinh Xuân Vinh mang đồ về nhà mẹ đẻ, đương nhiên bà cụ cũng đến đòi, không thì lại nói Trần Kiến Thiết muốn mẹ ruột đói chết.

Cứ như thế cũng hết một nửa rồi, Đinh Xuân Vinh và Trần Kiến Thiết thấy vậy nên bắt đầu ăn no nê, để tránh bị mẹ đối phương lấy đi rồi chính mình không có ăn.

Như thế còn dư mới lạ.

Hàng xóm nhà Trần Kiến Thiết la to: “Các người cũng ăn nhanh thật đấy, ngày nào cũng ở nhà ăn bánh rán, muốn ăn hết nhà mình rồi đến nhà ăn sao.”

Trần Giải Phóng xụ mặt: “Nợ nhà ăn tôi sẽ trả, đợi đến lương thực vụ thu thì tôi trả.”

Trần Kiến Thiết và Đinh Xuân Vinh hét theo: “Đúng thế, chúng tôi sẽ trả, các người ồn ào cái gì, lương thực đều là con người ăn, cũng đâu có lãng phí.”

Trần Giải Phóng đi vào phòng lục lọi, lấy ra hai mươi cân bột mà ba mẹ đã giấu rồi để đó.

Hai vợ chồng Đinh Xuân Vinh rất đau lòng, la khóc muốn cướp lại, nhưng Chu Thành Chí đã khua tay bảo người mang đi.

Gia đình Chu Ngọc Trung người ta đã nộp hơn ba trăm cân khoai lang khô, một nửa cũng không còn, nếu không đòi lại một ít thì sau này những kẻ lười biếng kia còn cho rằng người khác dễ bị lợi dụng.

Chu Thành Chí nói với Chu Ngọc Trung: “Những thứ này không đủ ăn đến lương thực vụ thu, trước hết cứ xin trong đội gom lại, sau này tôi sẽ bảo trong nhà góp thêm một ít.”

Chu Ngọc Trung cũng không từ chối, bọn họ đều nộp lương thực, mặc dù chỉ giấu đi một ít, nhưng cũng không thể để lộ ra được, có đánh chết cũng không thể nói.

“Vậy cảm ơn đội trưởng.” Chu Ngọc Trung sai con trai đổ lương thực vào bao tải nhà mình rồi vác về nhà.

Đinh Xuân Vinh thấy Chu Ngọc Trung vác lương thực của nhà mình, nhảy cẫng lên với lòng căm hận, tát thật mạnh con trai cả Trần Giải Phóng: “Cái thằng khốn nạn này, mày vô dụng thế, mày để bọn họ mang hết lương thực đi rồi. Thằng vô dụng này, sao tao lại sinh ra một đứa con vô dụng như thế này chứ. Ông trời ơi! Sao ông không mở mắt thương xót cho chúng tôi.”

Chu Thành Chí chắp hai tay sau lưng sầm mặt, quát lên: “Đừng có gào khóc xấu xí như thế nữa, bà đến đội ba đội bốn cũng phải nộp lương thực cho nhà ăn, không nộp lương thực thì bà có cơm ăn sao? Chu Ngọc Trung người ta đã nộp gần bốn trăm cân rồi, các người chỉ biết chiếm lợi không biết xấu hổ sao? Mỗi bữa đều ăn bánh màn thầu lớn, còn giấu ít lương thực này làm gì?”

“Ai cần lão già như ông lo.” Đinh Xuân Vinh thấy cả nhà đi đến đội bốn, sau này không còn do đội hai quản, cũng không cần sợ ông già Chu Thành Chí này nữa.

Bà ta nhảy cẫng lên nhe nanh múa vuốt, xông đến ngăn cản Chu Thành Chí.

Thấy bộ dạng bà ta như vậy nên Ngô Mỹ Anh đã tiến đến giáng cho một cái tát và mắng: “Bà là cái đồ chỉ biết bưng bát lên thì ăn cơm, bỏ bát xuống là mắng mẹ. Nếu không phải ở đội hai thì bà có số lương thực này không, nếu ở tám trăm năm trước thì cái thứ lải nhải như bà đã chết đói lâu rồi.”

Một cái tát làm cho Đinh Xuân Vinh bắt đầu giở thói khóc lóc om sòm, Trần Kiến Thiết cũng bắt đầu đến giằng co, con trai út và con gái cũng đến cản người.

Trần Giải Phóng đứng ở đó như khúc gỗ, bộ dạng nắm đấm siết chặt có sức lực nhưng không biết đánh vào đâu.

Chu Thành Chí giậm chân: “Mẹ nó, đều thành thật hết lại cho tôi.”

Tiếng hét của ông đã kiềm chế được cả gia đình Trần Kiến Thiết: “Được rồi, sau này mọi người coi như không quen biết nhau.” Nói xong, ông ta chắp tay sau lưng hiên ngang bước đi.

Đinh Xuân Vinh vẫn muốn gây rối với Ngô Mỹ Anh, kết quả là Ngô Mỹ Anh người ta cũng kêu người nhà của mình đến giúp, so với gia đình Trần Kiến Thiết, anh cả của ông ta cũng đến nhà ông lấy lương thực nhưng lại không đến giúp ông đánh nhau.

Cuối cùng chỉ có thể tự mình nhận xui xẻo, nhưng dù sao cũng có thể đến ăn cơm ở nhà ăn của đội ba đội bốn, có thể ăn ngập mặt thỏa thích, cơn giận của bọn họ mới giảm được một chút.

...

Bình Luận (0)
Comment