Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 214 - Chương 214: Chịu Đòn, Tập Hợp Lương Thực (3)

Chương 214: Chịu đòn, tập hợp lương thực (3) Chương 214: Chịu đòn, tập hợp lương thực (3)

Đầu Đông ồn ào chẳng ra làm sao, đầu Tây cũng chớp mắt là biết hết.

Trương Thúy Hoa nghe Nê Đản Nhi chạy về báo cáo, bà bàn bạc với Chu Thành Nhân: “Có lẽ nhà đội trưởng cũng không còn bao nhiêu lương thực nữa, gia đình chúng ta còn một ít khoai lang khô, nhà trước mặt đang làm mộc cho chúng ta, hay là quy ra lương thực tra cho ông ta?”

Chu Thành Nhân nói: “Vậy cũng là một cách, được, bà tự xem mà làm đi. Giữ đủ khẩu phần lương thực cho chúng ta, mang cho bọn họ nhiều một chút, dù sao bên đó cũng là cả một gia đình.”

Trương Thúy Hoa lại nói: “Nhà chú Ba có lẽ cũng sẽ chuyển lương thực cho bọn họ, để tôi nói Hồng Lí Tử đi hỏi chú Ba, nếu chúng ta đã cho thì chú Ba không cần cho nhiều, nếu không thì đến lúc đó người nhà mình lại không đủ ăn.”

Cuộc sống của Chú Ba cũng không ổn định, lúc đó Trương Thúy Hoa đã quen lo liệu việc nhà, thời điểm này gặp chuyện khó tránh khỏi sẽ lo nghĩ nhiều.

Đương nhiên là Chu Thành Nhân cũng đồng ý.

Trương Thúy Hoa sai Chu Minh Dũ đi hỏi xem, chẳng mấy chốc Chu Minh Dũ đã quay lại nói: “Nhà chú Ba đúng là không còn bao nhiêu nữa, góp được một ít lúa mì và khoai lang khô, con bảo chú giữ lại lúa mì, chuyển khoai lang khô là được rồi.”

Đoán chừng là nhà Chu Ngọc Trung không thiếu lúa mì.

Trương Thúy Hoa nói: “Con người của Chú Ba… Thôi bỏ đi! Đừng nói những chuyện vô ích, lấy một ít khoai lang khô mang đến nhà phía trước, bảo bọn họ đến cân và ghi ghép số liệu, đến lúc đó trả dựa theo tiền công cho thợ mộc.”

Chu Minh Dũ đồng ý, anh cùng Chu Minh Quang mang hai bao tải khoai lang khô, một bao tải lúa mì, nửa bảo tải bột cao lương đến nhà trước mặt.

Chu Minh Quang mang đến rồi rời đi trước, Chu Minh Dũ ở lại cân.

Chu Ngọc Trung để lại khoai lang khô và bột cao lương, trả lại lúa mì cho bọn họ, sai con trai cả lấy cái cân nhà tự làm đơn giản để cân lại rồi ghi chép.

Vừa đúng lúc ấy, Chu Thành Tín cũng mang đến một bao tải khoai lang khô, nhưng bị Chu Ngọc Trung từ chối: “Ông mang về trước đi, đợi tôi không còn gì ăn thì tìm ông lấy.”

Chu Thành Tín ồm ồm: “Ông nghĩ tôi nhàn rỗi không có gì làm à, vác bao tải khoai lang khô dạo chơi ư?” Ông bỏ xuống rồi bỏ đi.

Chu Bồi Cơ cười nói: “Ba! Chúng ta lời rồi, thu về còn nhiều hơn giao cho đội, ha ha.”

Chu Minh Dũ nói: “Lời ở đâu? Của nhà tôi là công các người làm mộc kiếm được, cũng không phải là cho không, các người giao cho nhà ăn vẫn là chịu thiệt rồi.”

Chu Bồi Cơ nói: “Coi như tốn chút tiền để chuyển đội, nếu không thì làm gì có cơ hội để đổi, đúng không ba?” Hắn lại quay sang nói với Chu Minh Dũ: “Chu Minh Dũ! Nhà các người cũng khá đấy, lúc này mà vẫn còn bột cao lương, tao còn cho rằng nhà bọn mày ngày nào cũng ăn khoai lang khô.”

Chu Minh Dũ nói: “Bọn tao cũng ăn khoai lang khô mà, chẳng phải trộn vào để ăn hay sao?”

Sau khi thu hoạch lúa mì vào mùa hè, xay lúa mì thành bột rồi trộn với những lương thực phụ khác để ăn, nhưng lúa mì không thể ăn hết nên hơn một nửa phải để dành cho dịp lễ tết. Đợi đến khi thu hoạch vụ thu thì có thể tiếp tục ăn cao lương, tới vụ thu tiếp theo thì trộn hạt đậu với bã đậu, ăn bột cao lương và bánh ngô hấp bã đậu, qua mấy hôm sau thu hoạch thóc là có thể ăn cơm khô, ăn cháo gạo kê, đợi sau khi thu hoạch khoai lang thì cơ bản khoai lang làm chủ. Ăn khoai lang luộc trước, sau đó ăn khoai lang khô, còn có thể xay bột khoai lang và bột cao lương rồi trộn lại ăn.

Chu Bồi Cơ cười nói: “Cảm ơn! Tao nói này, công việc thợ mộc của nhà mày sau này tao thầu hết, chẳng phải mày còn xây gác lửng sao? Tao xây cho mày căn gác gỗ cũng được.”

Chu Minh Dũ: ... Không dám dùng rồi, mày hãy học kỹ năng cơ bản trước đi.

Anh cười nói: “Nếu chú của tao dẫn đầu thì tốt rồi.” Anh chào tạm biệt với hai vợ chồng Chu Ngọc Trung và trở về nhà.

Chu Minh Dũ vừa đi, Chu Bồi Cơ tranh công với ba mẹ của hắn: “Mẹ! Thế nào? Công lao của con có lớn không, nếu không phải có con thì mẹ vẫn còn lời qua tiếng lại với bọn họ đấy.”

Liễu Tú Nga giận dữ liếc nhìn hắn, tát nhẹ hắn một cái, đến nỗi ngay cả bụi cũng bay: “Cái thằng quỷ nhỏ này, chẳng phải đều là lỗi của con ư?”

“Sao lại là con? Mẹ lớn tuổi như vậy rồi sao còn không nói lý lẽ, Hồng Lí Tử cưỡi con rồi tát con bạt tai, rõ ràng là lỗi của hắn, mẹ nói xem, mẹ của hắn sao giống mẹ được, con cái sai rồi cũng không biết dạy dỗ, con thấy chuyện này chỉ có hai người không đúng, đúng không ba?”

Khuôn mặt Chu Ngọc Trung trở nên nghiêm nghị, “xoạch” tẩu thuốc, gật đầu, trơ mắt: “Chính là lỗi của thằng trời đánh con.”

Chu Bồi Cơ đút tay vào túi, nhún vai, ba hắn trừng mắt trông thật đáng sợ, nhưng hắn không sợ, vừa huýt sáo vừa tản bộ: “Con đi làm việc đây, hai người chờ xem, rồi sẽ có một ngày con còn lợi hại hơn cả ông nội.”

Bình Luận (0)
Comment