Chu Ngọc Trung quát: “Con đừng có làm càn, nếu con làm chuyện xấu thì khấu trừ khẩu phần lương thực của con.” Trước kia ông ấy không cần tiền công của nhà sau lưng, coi như là giúp đỡ, cứng thêm tay nghề, mỗi ngày bản thân đều có cảm giác ưu việt, nào ngờ chớp mắt thì người ta đã cho lương thực, trong chốc lát cảm giác ưu việt đã bị đảo ngược rồi, hiện tại là nhà mình nợ nhà sau lưng một ân tình.
Vậy nên hiện tại làm vật dụng phải thật chăm chỉ hơn.
Liễu Tú Nga vội nói: “Đừng có nói vậy, làm sao Cát Cát lại có thể làm chuyện xấu được, đảm bảo nó sẽ là thợ mộc còn giỏi hơn ông nội. Cát Cát của tôi chỉ không thích làm, nếu muốn làm gì thì làm gì cũng giỏi, ai cũng không lợi hại bằng Cát Cát.”
Chu Ngọc Trung “xoạch” cái tẩu thuốc, nói: “Tôi thấy Hồng Lí Tử rất có dáng vẻ thợ mộc, nếu được học thì chắc chắn rất giỏi.”
Liễu Tú Nga bĩu môi: “Vậy cũng không giỏi bằng con trai tôi.” Sau đó bà ta thở dài: “Thôi bỏ đi, giỏi giang thì có ích gì? Thời điểm này, thợ mộc cũng phải cày ruộng ăn cơm, không trông cậy gì vào nghề thủ công nữa, chẳng phải cô của nó có nói là sau này có khả năng không được làm kinh doanh nhỏ hay sao?”
“Chúng ta cũng không có kinh doanh, hàng xóm trăm nhà muốn đóng cái bàn cái ghế, chúng ta giúp đỡ rồi người ta cho hai chục cái trứng gà và hai ba cân bột thì gọi là kinh doanh ư? Ai cũng không quản được chúng ta.”
Liễu Tú Nga cười nói: “Đúng vậy, chỉ là không thể đến thành thành phố đóng vật dụng cho người ta để kiếm tiền rồi.”
Mạc Như đã khâu xong chiếc áo khoác kẻ caro đỏ trắng xanh, chiếc áo này dùng làm áo bông lót mùa đông nên rất rộng và to, hiện tại cô đang mang thai nên có thể mặc được.
Cô tháo dây đai, mặc áo khoác mới vào, ướm lên và thấy vừa vặn. Đáng tiếc là trong nhà không có gương, cô cũng không biết mặc vào trông thế nào, cô nghĩ chắc là cũng đẹp.
Đang cúi đầu nhìn thì có một người từ bên ngoài nhảy vào, nếu không biết đàn ông không được tùy tiện vào nhà người khác thì chắc cô đã giật mình run cầm cập rồi.
Cô nhìn thấy Trương Cấu chạy vào, há miệng trừng mắt nhìn cô với bộ dạng nói không ra lời, Mạc Như có chút thẹn thùng, vội thắt dây đai: “Chị dâu ba! Chị làm gì gấp gáp thế?”
Trương Cấu đột nhiên vừa nhiệt tình vừa nịnh bợ cô, như biến thành một người khác khiến cô vẫn có chút không quen.
Trương Cấu chớp mắt: “Sỏa Ni! Cô xinh đẹp thật đấy.”
Có lẽ là bởi vì mang thai, làn da vốn trắng nõn giờ lại càng thêm trắng hồng và tỏa ra ánh sáng rực rỡ làm người khác có cảm giác rất dễ chịu, thường thì trên người em bé và mẹ sẽ có sức mạnh này. Đôi mắt đen láy óng ánh như biết nói, trước đây sao chị ta không nhận ra Sỏa Ni đẹp như thế, lúc đó chị ta luôn cảm thấy đôi mắt ngơ ngác và chằm chặp rất đáng sợ, nhưng hiện tại lại linh hoạt trông rất đẹp. Chẳng trách người ta nói người có đôi mắt linh hoạt thì ắt hẳn rất đẹp.
Mạc Như cười nói: “Cảm ơn chị dâu ba đã khen.”
Trương Cấu tiến đến nhìn nhìn: “Sỏa Ni, cô may chiếc áo choàng này đẹp thật, sao cái cổ áo này lại phẳng phiu đẹp đến thế?”
Mạc Như tháo ra và nói: “Em làm cái cổ áo giả để sau này có thể tháo ra và giặt.” Áo bông không thể giặt hằng ngày nhưng cổ áo thì có thể vài ngày giặt một lần.
Còn có thể làm cổ áo giả ư? Trương Cấu cảm thấy lại học được một thứ mới, quả nhiên người đàn ông Sỏa Ni có khác.
Chị ta lại nhìn xuống người, ái chà, cánh tay áo này không giống với người khác. Chị ta thấy nếp gấp phần vai cộm ra, cổ tay áo thu lại hơi chật, rồi phối thêm với quần yếm bên dưới, vạt áo dưới đóng thùng, sao trông chỉnh tề thời thượng đến thế, giống như những học sinh nữ trong bức tranh tuyên truyền.
Trương Cấu càng nhìn càng thích, như thể đang xem một bức tranh.
Chị ta cứ nhìn chằm chằm làm Mạc Như ngại ngùng, cô vội nói: “Chị dâu ba, vài hôm nữa dành dụm được tiền, chị với chị dâu hai cũng đi mua vải, em cắt cho hai người giống y chang như vậy.”
“Thôi!” Trương Cấu ra sức lắc đầu: “Bọn chị không mặt đẹp được như cô đâu.”
Bọn họ chỉ là phụ nữ bình thường, đâu có mặc đẹp được như vậy? Sao có thể so với đàn ông.
Mạc Như cười, đùa giỡn nói: “Chị dâu ba! Chị có cần miếng vải may quần đó nữa không?”
Trương Cấu thấy hơi ngại, hiếm khi thấy khó xử, nói: “Đương nhiên là có rồi, hay là cô cũng cắt cho tôi cái quần giống như của cô.”
Mạc Như nói: “Chị cũng không mang thai, may thế này lãng phí vải lắm, hay là may kiểu bình thường là được rồi.”
Trương Cấu nói được, hiện tại dường như Mạc Như nói gì cũng đều được.
Đột nhiên, chị ta nhớ lại lý do chị ta tìm Mạc Như, chị ta ghé đến sát tai Mạc Như nói nhỏ: “Sỏa Ni! Cô thấy mẹ chúng ta có phải là hồ đồ rồi không? Cho nhà trước nhiều lương thực như thế, đúng là quá hồ đồ rồi. Khi nhà mẹ đẻ của tôi không có lương thực không còn gì để ăn, tôi và mẹ đã mượn vài cân mà bà cũng không nỡ cho.”