Mạc Như: Ồ!
Cũng khó xử rồi.
Trước đây, Mạc Như bị Trương Cấu nói móc phàn nàn, hiện tại biến hóa nhanh chóng thành đối tượng để chị ta phàn nàn nên có chút không quen.
“Chị dâu ba à, mẹ lo cho cả gia đình chúng ta nên chắc chắc có quyết định của bà, nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi, để tránh vướng bận trong lòng.”
Trương Cấu bĩu môi, hừm và nói: “Hỏi gì chứ, bà ấy chẳng để chị nói, chị nói gì cũng đều sai, cả ngày coi như không thấy chị. Nói cho cô biết, bà ấy bụng dạ hẹp hòi lắm, chính bởi vì năm đó chị không mặc áo mới khi được gả đến...” Bla bla một hồi.
Mạc Như đã vài lần muốn chị ta im miệng nhưng không xen ngang vào được, chị ta cứ bla bla nước bọt tung tóe, rồi sau đó bắt đầu lau nước mắt, nhìn bộ dạng tiếp theo của chị ta chỉ muốn sà vào lòng Mạc Như khóc một trận trút hết bao nhiêu ấm ức nhiều năm qua.
Đột nhiên lại có cảm giác như bị coi là một tổng tài bá đạo là thế quái nào!
Mạc Như giật mình, vội bước xuống đất, ái chà, mình phải đi ra ngoài, trấn tĩnh lại, đáng sợ quá.
Chị dâu ba hãy cứ không thích tôi như lúc trước, cứ đối đầu với tôi đi, xin chị đừng làm người khác hoảng hốt như thế.
Chị nói xấu mẹ chồng, căn nhà này cũng không có cách âm, để bà nghe thấy thì chẳng phải xong đời rồi ư.
Mẹ chồng là người lãnh đạo ở trong nhà, trong căn nhà không cách âm chị ta lại đi nói xấu lãnh đạo, vậy chẳng phải chị ta muốn bị giáng chức, bị tước phúc lợi, không còn cơ hội thăng chức tăng lương nữa hay sao.
Tôi còn có phúc lợi mỗi ngày một quả trứng gà, còn phải chuyển nhà mới, còn phải mua sắm vật dụng, còn phải... Rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền, không thể đắc tội với lãnh đạo được, cần phải ra sức nịnh bợ.
Xin lỗi nhé chị dâu ba, tôi đi trước đây.
Trương Cấu che mặt chùi nước mắt thì phát hiện không thấy Mạc Như đâu nữa...
“Sỏa Ni à!” Trương Cấu nước mắt lưng tròng hét lên một tiếng.
Mạc Như đi ra khỏi cổng thì giật mình, trời nóng nực, sao giọng nói này lại lạnh như thế.
Nói xem, thời tiết giữa hè, tan làm người lớn và trẻ con đều đi ngủ trưa, sao chị dâu ba lại không ngủ nhỉ?
Cô gặp Trương Thúy Hoa ở ngoài cổng, cô vô thức nở nụ cười: “Mẹ ăn cơm rồi à…”
Trương Thúy Hoa: ... Chẳng lẽ lại ngốc rồi ư? Hay là thần tiên giữa đường chuồn rồi?
Mạc Như đi ra hai bước, tát nhẹ mình hai cái, sao lại... bất thường rồi.
Bọn họ ra khỏi cửa gặp người trong thôn, chào hỏi nhau thường là “XX ăn rồi à”, “Đi đâu thế?”, “Hôm nay... ” Đại loại là những câu không bổ dưỡng, lại còn thăm dò đời tư.
Bởi vì Trương Cấu cứ lải nhải nên cô quyết định trốn ra ngoài hít thở không khí trong lành, nào ngờ đúng lúc gặp người mà đương sự vừa phàn nàn xong, chột dạ nên buột miệng nói ra lời chào hỏi với hàng xóm.
Thật đúng là xui xẻo quá.
...
Cô đã giặt vải trước khi may nên may xong thì mặc luôn, mặc đến nhà mới tìm Chu Minh Dũ.
Hai ngày này có thể làm xong cửa và lắp lên trước, đợi lắp xong thì có thể chuyển đến ở rồi, cũng có thể tránh được tầm nhìn của chị dâu ba.
Bởi vì đại đội họp về chuyện đội sản xuất thay người, hôm nay đội sản xuất cũng không sắp xếp bao nhiêu việc.
Hiện tại chủ yếu là bắt sâu ở ruộng bông, tỉa ngô, nhổ cỏ và những việc vặt khác. Bởi vì Mạc Như trực tiếp bắt sâu bọ cho đội nên tiết kiệm được rất nhiều nhân lực để chăm sóc mấy chục mẫu ngô nhẹ nhàng, các đội viên cũng có thời gian để tự do.
Mạc Như đi đến nhà mới thì thấy Chu Minh Dũ đang đứng trong một đống gỗ, để vai trần và đang vung rìu, hiện tại anh đang rất có dáng vẻ của thợ mộc.
“Anh Út Năm.” Cô hét lên một tiếng.
Chu Minh Dũ ngẩng đầu, ồ, đây là con dâu nhà ai thế? Sao lại xinh đẹp như vậy?
Ngoại trừ bụng to chút, không có bím tóc và nơ kẹp tóc thì trông rất giống với Mạc Như lúc mười mấy tuổi.
Chu Bồi Cơ thấy anh không làm việc, cũng quay đầu lại nhìn, hắn nhìn thấy một phụ nữ mang thai mặc bộ đồ mới đi đến, chà, thay chiếc áo choàng cũ nhàu đen sì thành kẻ caro đỏ xanh trắng, sao trong phút chốc lại trở nên xinh đẹp như thế? Chẳng lẽ là hắn mù rồi sao?
Hắn dụi mắt, cười một tiếng, chả trách kẻ lỗ mãng phải cưới cho bằng được kẻ ngốc, cũng đẹp đấy chứ.
Chu Minh Dũ quay đầu nhìn hắn: “Mày nhìn một cái là được rồi, đừng có mà nhìn suốt.”
Chu Bồi Cơ cắt ngang: “Ai thèm nhìn vợ mày, tao chỉ nhìn bộ đồ thôi.”
Chu Minh Dũ trực tiếp vịn vào chiếc ghế gỗ bên cạnh, dùng sức bật nhảy, chạy đến đỡ Mạc Như: “Vợ, sao không ở nhà ngủ trưa.”
Mạc Như cười: “Em đến vườn rau hái ít cà chua và dưa chuột cho mọi người giải khát.”
Chu Minh Dũ: “Nghỉ ngơi một lát đi, bọn anh có nước trà để uống, vẫn chưa khát.”