Cao Dư Phi bây giờ tinh thần rất tốt, ngày nào cũng về nông thôn ngồi xổm xử lý mấy kẻ chân lấm tay bùn không biết chữ, thật sự là rất nhàm chán còn khiến người ta cáu kỉnh, vừa hay hiện tại có thể xem náo nhiệt.
"Nào, nếu như mọi người đều rất có hứng thú, vậy thì hãy để tôi xem trình độ của học sinh lớp chúng ta."
Trương Kim Lạc lớn tiếng nói: " Chu Minh Dũ, đừng có mà chạy trốn đấy."
Chu Minh Dũ nói: "Tại sao tôi lại phải chạy? Tôi chỉ đang băn khoăn không biết có nên lấy ít tiền cá cược không?" Nếu mày đã sẵn sàng kiếm chuyện, vậy thì tao không ngại làm lớn chuyện. Tất nhiên, tao sẽ không rảnh rỗi chơi không với mày được.
Trương Kim Hoán cười trừ: "Một đám trẻ con đùa giỡn ấu trĩ."
Trương Kim Nhạc lại lớn tiếng đồng tình: "Tôi có một cây bút chì đây. Người nào thắng cuộc sẽ có được cây bút chì này. Còn cậu, cậu lấy gì để cược đây?"
Hắn ta khinh thường liếc nhìn Chu Minh Dũ, những mảng vá trên người chẳng có giá trị gì, hắn cười ranh mãnh, “Đúng rồi, cậu có mang vợ con cùng đến, hay là lấy bọn họ ra làm vật cá cược, ha ha ha…”
“Cậu ăn nói sạch sẽ chút cho tôi, chính mình còn chẳng có vợ con mà còn mặt mũi nhắc tới điều này.” Chu Minh Dũ lướt qua hắn ta, đi đến bên cạnh nhất cái cối xay lớn lên nhẹ nhàng đặt nó xuống. Đám đông kinh ngạc thốt lên.
"Chu Minh Dũ càng ngày càng mạnh rồi!"
"Qủa nhiên là kẻ lỗ mãng!"
Triệu Hỉ Đông khinh thường bĩu môi, kẻ lỗ mãng này, ngoại trừ có chút sức lực ra thì anh ta có cái rắm, đồ ngu đần.
Chu Minh Dũ lộ ra một tay sức lực này, cũng là để cho kỹ thuật viên Cao thấy, hừ hừ, nếu ông dám làm quá trớn, chúng tôi thực sự sẽ không kiêng nể mà ra tay với ông đâu!
Anh nói: "Tôi không có bút chì nhưng tôi có sức mạnh, nếu cậu thắng tôi, tôi sẽ cho cậu mười điểm công tác của mình.”
Mười điểm công tác đắt hơn một chiếc bút chì. Mạc Như không muốn bị lỗ nên lên tiếng: “Vậy Trương Kim Nhạc anh cần đứa ra ít nhất mười cây bút chì đấy.” Vào thời điểm này, bút chì không hề rẻ, mỗi chiếc đều có giá là năm xu. Tất nhiên, điểm công tác của đội hai cũng có giá trị cũng cao nhất trong thôn, mười điểm đáng giá đến hơn năm hào, đáng giá hơn nhiều so với một hào tám xu của đội ba.
Chu Bồi Cơ hóng chuyện cũng không sợ làm lớn chuyện, chen thêm vào: “Mạc Như, cô nhầm rồi, Trương Kim Nhạc người ta tài giỏi như vậy mà, ít nhất phải mười cây bút chì và mười quyển vở, có bút phải có vở mới viết chữ được chứ.”
Vở luyện tập có giá chín xu một quyển, mười quyển vở có giá chín hào.
Những người khác theo dõi cũng cộng hưởng.
Trương Kim Hoán cau mày, "Ba, bọn họ thật làm loạn."
Trương Căn Phát chắc chắn rằng con trai mình có thể giành chiến thắng, chắc chắn sẽ cho Chu Minh Dũ đẹp mặt, ông ta quăng cho con trai mình một ánh mắt không cần lo lắng.
Trương Căn Phát ngoài cười nhưng trong không cười, "Trẻ con đùa giỡn thôi mà, không sao cả, đúng không kỹ thuật viên Cao?"
Cao Dư Phi: "Thế hệ trẻ của đại đội chúng ta tràn đầy nghị lực và tinh thần thi đấu cạnh tranh, đó là điều chúng ta muốn làm trong sản xuất nông nghiệp. Đảng và nhân dân ta đã đề ra phải thực hiện những bước đi lớn để xây dựng chủ nghĩa xã hội một cách nhanh chóng, hiệu quả, và kinh tế nhất có thể. Bước vào chủ nghĩa cộng sản, cần có tinh thần như thế này! Tôi ủng hộ điều đó, tôi thấy năm cây bút chì và năm cuốn sách là đủ cho một ngày công làm việc."
Trương Căn Phát cười rộ lên rồi lớn tiếng hét với một vài người đến học: "Mọi người phải chăm chỉ học tập, từ giờ trở đi, mỗi tháng chúng ta sẽ tổ chức kỳ thi một lần, vị trí đầu tiên sẽ được thưởng."
Trương Kim Lạc không thể đợi thêm được nữa, hắn muốn đánh cược một năm điểm công tác của Chu Minh Dũ, để cho kẻ lỗ mang kia phải uống gió Tây Bắc.
"Kỹ thuật viên Cao, chúng ta hãy bắt đầu thôi!"
Nhìn thấy hắn hớn hở phấn khích như vậy, Mạc Như cảm thấy có chút hối hận, sớm biết như vậy anh Út Năm nói thêm điểm công tác của vài ngày là được rồi.
Cao Dư Phi nhìn dáng vẻ lo lắng đó của cô, tự nghĩ: Bọn ngốc chân lấm tay bùn này quả thật kẻ này còn ngốc hơn kẻ kia, nhìn thì có vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng lại không có đầu óc, chỉ biết bị dùng sức mạnh tay chân, học với Trần Ái Nguyệt chỉ có hai ngày mà lại dám so sánh với một người đã học bốn năm? Ầy, ngốc như vậy còn kết hôn sinh con, không phải đến lúc đó bọn trẻ còn ngốc hơn sao?
Hắn ta ngẩng đầu, lông mày như lông nhím đông cứng lại, "Tôi sẽ viết chữ trước, sau đó các cậu nhìn, có thể giơ tay tranh trả lời, xem ai biết nhiều chữ hơn."
Một số người lục tục đồng ý.
Cao Dư Phi viết lên một chữ Đảng, sau đó Trương Kim Lạc không chịu dơ tay đã hét lên “Đảng trong chữ Đảng Cộng sản!” hét xong câu này, hắn ta có cảm giác rằng mình đang thống trị cả thôn đưa đất nước đi lên con đường phát triển vậy.