Lúc hắn ta nói mình lợi hại, khuôn mặt của hắn ta trầm xuống, lông mày của hắn không quá dày, nhưng bù lại nó vô cùng thẳng, hệt như nhũng chiếc gai sắc nhọn khiến tim ai cũng thót lại.
Trần Ái Nguyệt cười nói: "Kỹ thuật viên Cao đừng lo lắng như vậy, ngày mai tôi sẽ đến thôn gọi mọi người vào lúc sáu giờ ba mươi, đảm bảo số lượng chỉ nhiều thêm chứ không ít đi."
Sau khi mọi người rời khỏi, Chu Bồi Cơ cao giọng và nói: "Trương Kim Lạc, thứ này được mua bằng tiền của anh, không phải lấy từ đại đội đúng không."
Trương Kim Lạc tức giận nổi đóa lên nói: "Đương nhiên là tiền của nhà bọn tôi, cậu đừng nói nhảm."
Chu Bồi Cơ nhún vai, “Tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở thôi mà, đừng tức giận thế chứ.” Hắn đi theo Mạc Như và Chu Minh Dũ về nhà.
Trên đường đi, Mạc Như nói: "Chu Bồi Cơ, tôi sẽ cho anh một cuốn vở và một cây bút chì, cố gắng học tập nhé."
Chu Bồi Cơ: ... Ai thèm học cơ chứ!
“Mấy người tự giữ lấy mà dùng đi, tôi đã có đá bảng và hoạt thạch rồi.”
Mạc Như suy nghĩ một hồi, dù sao những thứ này cũng đáng giá như vậy, giữ lại ắt sẽ có dịp dùng đến thôi.
Cả hai vui vẻ về nhà và báo tin cho gia đình biết.
Khi gia đình nghe nói rằng họ thực sự giành được năm cây bút chì và vở của Trương Kim Lạc, mọi người đều không thể tin được.
Trương Thúy Hoa: "Hồng Lý Tử, con còn biết chữ hơn tên ngốc đó sao?"
Chu Minh Dũ: "Mẹ, mẹ đều gọi hắn là đồ ngốc rồi, con có thể ngốc hơn so với hắn sao?"
Chu Minh Quang: "Út Năm, em chỉ mới học có mấy ngày thôi mà?"
Chu Thành Nhân liếc anh một cái: "Nếu mà ham học như vậy, sớm biết thì từ nhỏ lo học cho tốt, bây giờ đều có thể học trung học rôi.”
Chu Minh Dũ: "Con... Không phải lúc nhỏ con không hiểu chuyện, không thích học hay sao. Bây giờ con lại có chút hứng thú, cảm thấy rất vui đối với việc giao tiếp với các giáo viên, đặc biệt con còn có thể biết thêm được rất nhiều điều quan trọng và bổ ích nữa. "
Mạc Như mỉm cười.
Trương Thúy Hoa vừa nhìn thấy thì lẩm bẩm trong lòng, đoán chừng đó là thủ đoạn của con dâu, bảo Hồng Lý Tử chú ý một chút cũng không phải là việc gì quá khó khăn.
Bà sợ đại tiên không vui vì đặt quá nhiều câu hỏi, vì vậy mở miệng nói ngay: "Giỏi như vậy thì sau này cố gắng học tập, trong nhà sẽ cung cấp tiền mua giấy bút."
Nghe bà nói vậy, Mạc Như càng vui hơn, trong tương lai cô ấy sẽ có vở và bút để viết và vẽ, điều quan trọng nhất là họ đã thành công thu hút được sự chú ý của Cao Dư Phi.
Ánh mắt Trương Cấu nhìn cô càng hăng hái, quả nhiên là người đàn ông Sỏa Ni có khác, trong xã có được mấy người con gái biết chữ đọc sách chứ? Nhìn Mạc Như người ta xem, mới học được vài ngày mà đã biết nhiều như vậy, thật lợi hại!
Bọn họ về nhà rất vui vẻ, và có một số người tự nhiên không được vui.
Ngay khi Chu Minh Dũ và những người khác rời đi, Trương Kim Lạc dẫn đầu phát động cuộc tấn công, giậm chân bình bịch rồi gầm lên: "Tôi nói này Trần Ái Nguyệt, cô như vậy là có ý gì? Tại sao cô lại giúp kẻ lỗ mãng đó chống lại tôi?"
Đương nhiên là Trần Ái Nguyệt cũng không dễ đối phó, thấy Trương Kim Lạc dám tự xưng tên họ chất vấn, cô ta lập tức sầm mặt: “Có ai nói năng như anh không? Tôi đã làm sai chỗ nào? Để ủng hộ công việc của đại đội trưởng, tôi bận từ trong ra ngoài, tôi dễ dàng lắm sao?”
Nói xong, cô ta méo miệng, trợn mắt nhìn Trương Căn Phát, cô ta quay đầu đẩy bọn họ ra ngoài: “Được rồi, được rồi, về hết đi, cũng không còn sớm nữa, nhân viên kỹ thuật Cao còn phải nghỉ ngơi sớm nữa.”
Nhà Trần Ái Nguyệt ngoài ba gian phòng chính, một gian phòng phía nam, còn có một gian phòng chái tây, cô ta thường xuyên đón tiếp những cán bộ từ bên trên xuống cắm điểm. Đây cũng là để ủng hộ công việc của Trương Căn Phát, chỉ sợ cán bộ cắm điểm ở trong nhà người dân bình thường, ngộ ngỡ nói lung tung gì đó thì sẽ ảnh hưởng không tốt.
Trương Căn Phát định nói gì đó, nhưng bị Trần Ái Nguyệt trực tiếp cầm cái chổi ngoài cửa quét ra ngoài: “Đi mau đi.”
Trương Kim Lạc kéo ba anh lại: “Ba, mau về nhà thôi.”
Trương Căn Phát ở ngoài cửa chao đảo hai bước: “Ồ! Ba nhớ ra phải đến đại đội một chuyến, con về nhà trước đi.”
Trương Kim Lạc hừm một tiếng, rồi quát với Triệu Hỷ Đông đang đợi bên cạnh: “Hỷ Đông, đi thôi, cùng đến nhà tôi.”
Triệu Hỷ Đông nói: “Giường đất nhà tôi đắp xong rồi.”
Trương Kim Lạc chế giễu: “Đắp xong cũng phải mấy ngày? Ướt nhẹp thế sao mà ngủ được? Tôi lấy mấy quả trứng gà từ trong nhà ăn, cậu có muốn ăn không?”
Triệu Hỷ Đông lập tức nói: “Ăn.”
Hai người cùng nhau đi.
Trương Căn Phát thấy con trai đi rồi nên ở trước cửa nhà Trần Ái Nguyệt gõ cửa, nói nhỏ: “Nguyệt, Nguyệt…”
Trần Ái Nguyệt nghe thấy, nói qua cánh cửa: “Tôi làm việc cực khổ, làm chủ nhiệm phụ nữ này dễ dàng sao? Còn quở trách tôi như thế?”