Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 262 - Chương 262: Bệnh Viện Tề Dân (1)

Chương 262: Bệnh viện Tề Dân (1) Chương 262: Bệnh viện Tề Dân (1)

Các y tá không thích nhất là khi tiêm thuốc cho bọn họ, lúc nào cũng cảm thấy trên người bọn họ có mùi, không phải mùi khai nước tiểu thì cũng là mùi gia súc lợn bò khiến người khác không chịu nổi.

Nhưng Mạc Như thì lại rất sạch sẽ, kiểu quần áo cũng là mới toanh chưa từng thấy qua, mái tóc đen nhánh bóng loáng, suy nghĩ đầu tiên của bọn họ là: Đây là người nhà của cán bộ nào đây? Trước đây chưa từng gặp qua?

Theo lý mà nói, những cán bộ lớn nhỏ trong thành phố chỉ cần sống ở đây hơn một năm, nếu đến bệnh viện khám bệnh và kiểm tra sức khỏe mà bọn họ không quen biết thì bảo đảm là mới đến.

Bọn họ ngẩn người một hồi lâu, Mạc Như xách cái giỏ đi vào cũng không ai chặn lại vặn hỏi.

Các phòng bệnh trong bệnh viện liên thông với nhau, rẽ tới rẽ lui, Mạc Như chỉ nhìn bản chỉ đường, cô đi từ chỗ lấy số đi đến phòng khám, có lẽ đã tan làm rồi, cửa phòng khám cũng đóng, người xếp hàng cũng hơi đông, không ít người trực tiếp lấy quạt hương bồ ngồi dưới đất chờ.

Từ cửa sau cô đi ngang qua một cái sân nhỏ đến phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, lại là một căn nhà mái bằng, từng dãy từng dãy lại còn nối liền nhau, bước vào trong như một mê cung.

Phòng tiếp nhận bệnh nhân nội bộ có hơn một nửa là khoa phụ sản, cô bắt đầu đi từ phòng khám đến phòng trực ban, dọc đường cô gặp vàí nhân viên y tá, nhưng không ai vặn hỏi cô điều gì.

Cô vẫn chưa mở lời, mãi đến khi nhìn thấy một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng khoảng năm mươi tuổi, nhân lúc không có người ngoài cô mang trứng gà ra, rồi dùng áo choàng và khăn tay phủ lên, sau đó tiến đến rụt rè hỏi: “Xin hỏi bác sĩ, tôi đến thăm người bệnh, tìm một vòng mà không thấy đâu.”

Nữ bác sĩ kia liếc nhìn cô: Phòng khám không có thì chắc là đã xuất viện rồi, người thân à?” Mặc dù giọng điệu lãnh đạm nhưng cũng không chê bai mấy, là một mở đầu tốt.

Mạc Như gật đầu: “Tôi có một ông cậu họ, nói là cắt ruột gì đó nên tôi mang trứng gà đến thăm, nhưng đi một vòng mà không thấy đâu.”

Nữ bác sĩ tùy tiện nói: “Bệnh nhân mổ ruột thừa sáng nay đã xuất viện rồi.”

Mạc Như cười thầm không ngờ nói bừa lại đúng, cô lập tức ái chà một tiếng, thất vọng nói: “Mang nhiều trúng và rau đến thăm cậu thật uổng công, cũng chẳng gặp được…”

Nữ bác sĩ nghe thấy liếc nhìn cô, động lòng hỏi: “Cô mang theo bao nhiêu trứng gà?”

Mạc Như đưa chiếc giỏ nhỏ của mình về phía trước, cười nói: “Đi thăm cậu họ nên chỉ có chút ít này, không nhiều lắm, trên xe còn có một giỏ để cậu ấy mang về nhà ăn dần.”

Nữ bác sĩ thì thầm trong lòng: Trông cũng gọn gàng xinh đẹp, hóa ra là cô vợ ngốc ngếch ở dưới quê, còn có họ hàng là cậu họ ư?

Cô ấy chỉ muốn mua một ít trứng gà, đứa cháu trai đã cai sữa và bắt đầu ăn dặm rồi. Hạt kê, mì sợi và trứng gà là những thứ cần thiết. Trứng gà ở chợ không được tha hồ như thế, một lần không mua được mấy quả, cũng không phải lần nào cũng có thể mua được. Nhìn thấy Mạc Như có trứng tươi ngon như thế thì tâm tư cô ấy bắt đầu lung lay.

Trong thời đại thiếu thốn vật tư, cho dù là phần tử trí thức hay người mù chữ không biết một chữ nào, cho dù là người thành phố hay dân quê, hễ là lương thực và thịt trứng không hạn chế số lượng thì không ai là không trữ.

Cô ấy hỏi Mạc Như định mang trứng gà về hay là thế nào, thấy bộ dạng Mạc Như bối rối không biết làm thế nào nên lập tức nói: “Hay là thế này, tôi giúp cô bán hết trứng gà này, cô thấy thế nào? Cô cũng không cần mang từ xa về để tránh bị đánh.”

Mạc Như do dự giây lát: “Như thế có phạm lỗi không? Ngày nào cũng có người đến thôn bảo chúng tôi mang trứng gà đến hợp tác xã, không được cho tư nhân, tại chúng tôi đến thăm cậu họ mới…”

“Được rồi, cô ở dưới quê nên không hiểu, nghe tôi không sai đâu.” Nữ bác sĩ nhìn bộ dạng rụt rè của Mạc Như, cười nói: “Đừng sợ, chúng tôi sẽ không lừa cô đâu, các người mang đến hợp tác xã bao nhiêu tiền một quả?”

Mạc Như nói: “Trên đường chúng tôi đến bệnh viện, các bác ở xưởng rượu mua hết một giỏ với giá một hào mốt. Bọn họ nói những người đồng hương quanh đó bị kiểm soát nghiêm ngặt nên không dám đến bán, đã mấy ngày rồi không mua được trứng gà để ăn nên đã mua của chúng tôi.”

Nữ bác sĩ:… Còn muốn ba đến năm xu một quả, cô vợ này cũng không ngốc.

Cô ấy nói với Mạc Như muốn mua một ít.

Mạc Như cười nói: “Bác sĩ xưng hô thế nào?”

Nữ bác sĩ cười nói: “Cô gọi tôi là bác sĩ Thiền là được rồi.”

Mạc Như lập tức nở nụ cười ngọt ngào: “Bác sĩ Thiền! Cô muốn mua thì tôi bán tám xu một quả, người khác thì một hào. Bán hết rồi thì nhà chúng tôi cũng hết sạch, khi nào đến thăm cậu họ thì phải mượn từ nhà hàng xóm.”

Bình Luận (0)
Comment