Bác sĩ Thiền lập tức cười: “Như thế cũng được, cô đi theo tôi.”
Mạc Như lại nói: “Bác sĩ Thiền! Tôi để giỏ trứng gà này ở phòng cô trước, rồi rôi xách cải giỏ khác đến.”
Bác sĩ Thiền ngẩn người, trêu chọc: “Cô không sợ tôi xách đi rồi cô không tìm ra tôi sao?”
Mạc Như trợn tròn mắt với bộ dạng ngây thơ, nở nụ cười hồn nhiên và đáng yêu: “Không thể nào, các bác sĩ đều là thiên sứ áo trắng chăm sóc người bị thương, Norman Bethune đồng chí cũng là người tốt, bác sĩ Thiền và Norman Bethune đồng chí đều là người tốt.”
Bác sĩ Thiền:… Cô cũng nói tôi là người tốt rồi thì tôi cũng không nỡ làm người xấu.
“Được, cô đi đi, phòng làm việc của tôi ở đây.”
Mười mấy năm nay, Mạc Sỏa Ni không hiểu sự đời, đôi mắt trong veo đơn thuần và trực tiếp, làn da trắng nõn tràn đầy collagen, cộng thêm Mạc Như hết lòng làm như thế, đương nhiên là nét mặt trong sáng hồn nhiên, mộc mạc và ngây thơ, còn có phẩm chất riêng khiến người khác không phòng vệ, khoảng cách được kéo lại gần hơn trong phút chốc.
Bác sĩ Thiền cũng có chút tò mò sao bản thân lại dễ tính như thế? Thường ngày mọi người đều nói cô ấy rất nghiêm túc.
Cô ấy là chủ nhiệm trong phòng làm việc của mình, ngoài ra còn có ba người khác nữa, anh Tùy một người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi, chị Trương một phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi, còn có y tá Tiểu Phó một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi.
Cô mang trứng gà đến, anh Tùy và chị Trương lập tức vây quanh hỏi cô ở đâu ra, bán thế nào, Tiểu Phó cầm cuốn sách “Lâm Hải Tuyết Nguyên” xem rất nhập tâm.
Lát sau, Mạc Như xách một giỏ trứng gà khác bước vào.
Cô mừng thầm vì mình biết nhìn người, đã không tìm thanh niên cũng không tìm đàn ông mà tìm một nữ bác sĩ khoảng năm mươi tuổi, nữ bác sĩ trẻ tuổi này cơ bản là chủ nhiệm hoặc cán bộ nên có sức kêu gọi rất mạnh. Chỉ cần cán bộ giở trò âm mưu phúc lợi, cùng giở trò với cấp dưới thì đương nhiên sẽ cùng hưởng ứng rất nhiều mà không bị lộ tẩy.
Dù sao mọi người cũng đều muốn mà.
Đương nhiên, đây cũng là may mắn của bác sĩ Thiền và những người khác, sang năm mới, chỉ cần ăn thì ở đâu cũng không cần nhọc lòng tìm người mua, dọc đường tùy tiện hỏi một người thì tuyệt đối giành giật để mua cho bằng được, đến lúc đó một quả trứng gà ba bốn hào cũng không mua được.
Mạc Như cũng mừng vì hôm nay vận may của cô và Chu Minh Dũ rất tốt, gặp toàn người tốt cho nên trên đời này người tốt vẫn còn rất nhiều. Đương nhiên, lý do cô bánh nhanh như thế là có liên quan đến việc cô chỉ cần tiền mà không cần phiếu lương thực. Cô ngẫm nghĩ, dẫu sao trứng gà là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng không thể ăn được, hơn nữa cô ở dưới quê có không gian bên mình nên chắc chắn đủ lương thực ăn, tạm thời không cần trữ phiếu lương thực.
Sau này có cơ hội vẫn cần phiếu lương thực, nếu người nhà ra ngoài mà không có phiếu lương thực thì không làm được gì cả.
Nghĩ như thế, cô mang một giỏ trứng gà khác đến, những người trong phòng làm việc lập tức hỏi bao nhiều tiền một quả.
Mạc Như cười nói một hào.
Anh Tùy nói với chị Trương: “Hơi đắt, người ta từ Tây Quan đến bán cũng chỉ sáu bảy xu.”
Mạc Như nói: “Mọi người đều là Norman Bethune, tôi không cần phiếu, trước kia tôi cũng từng bán như thế, một quả tám xu, ba cân trứng gà cần phiếu lương thực một cân.”
Bác sĩ Thiền liếc nhìn cô, suy ngẫm đây chẳng phải chỉ đơn giản đến thăm cậu họ, ai mà đến thăm người bệnh còn mang theo nhiều trứng gà đến thế?
Chị Trương nhìn và có chút chê bai: “Tôi bảo này cô gái thôn quê, chỗ chúng tôi có dùng trứng gà đổi phiếu lương thực, một cân trứng gà đổi phiếu lương thực ba cân, cô có đổi không?”
Nghe chị ấy nói như thế, cô y tá xinh đẹp kia nhướng mí mắt nhìn sang, cô ta không lên tiếng mà tiếp tục đọc sách.
Mạc Như với bộ dạng không hiểu chuyện gì, hỏi: “Bác sĩ nói là ba cân lương thực đổi một cân trứng gà sao? Là lương thực phụ hay là lương thực tinh?”
Vẻ mặt chị Trương có chút bối rối, những người dân quê này đúng là ngu ngốc, không thể nói chuyện tử tế được: “Đương nhiên là cần phiếu rồi.”
Nếu là phiếu thì đi mua lương thực phải trả tiền lương thực, nếu là bột mì thì phải năm hào bốn xu, còn có chi phí của trứng gà nữa? Cô bán một quả trứng gà tám xu, một cân cũng phải mười hai mười ba quả thì cũng gần một đồng. Nếu như thế ba cân bột mì thì cô phải chi khoảng một đồng năm mới mua được.
Người thành phố đúng là sáng suốt, biết tính toán sổ sách.
Nhưng hiện tại cô không thiếu lương thực nên đương nhiên sẽ không đổi rồi.
Cô cười: “Người nhà chúng tôi rất chịu khó, khẩu phần lương thực cũng đủ ăn nên không cần phiếu. Nhưng chúng tôi đồng ý dùng thứ gì đó để đổi, nếu bác sĩ có phiếu bút, tập vở, diêm quẹt, dầu lửa gì đó thì chúng tôi sẽ đổi.”