Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 264 - Chương 264: Bệnh Viện Tề Dân (3)

Chương 264: Bệnh viện Tề Dân (3) Chương 264: Bệnh viện Tề Dân (3)

Chị Trương nhìn bác sĩ Thiền, nửa đùa nói: “Chủ nhiệm! Cô xem đổi cây bút này của tôi lấy trứng gà bổ sung dinh dưỡng thì thế nào? Chúng tôi đã mấy ngày không khai trai rồi.”

Bác sĩ Thiền nhìn bên ngoài cửa sổ: “Tôi dẫn người đến thì chúng ta có cơ hội mua trứng gà không hạn chế số lượng còn được, cô nói nếu đổi bút thì chúng ta dám đổi nhưng đồng chí này cũng không dám lấy, đúng không?”

Cuối cùng cô ấy nhìn Mạc Như.

Mạc Như lập tức gật đầu: “Tôi không dám phạm lỗi, rồi bị bắt đến phòng trị an.”

Một số người thấy bộ dạng cô nhút nhát sợ phiền phức lại ngây thơ hồn nhiên nên không nhịn được cười.

Bọn họ đều là bác sĩ, đương nhiên biết có rất nhiều cô gái quê qua mười bốn tuổi đã lấy chồng sinh con, thấy khuôn mặt và vóc người của Mạc Như đoán là mười lăm mười sáu tuổi, thậm chí là nhỏ hơn.

Chị Trương cũng không kén chọn nữa, bắt đầu lựa trứng gà.

Mạc Như âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “À… Chúng tôi phải đến hợp tác xã mua đường nâu, cho hỏi đường nâu trong thành phố có dễ mua không? Có cần phiếu không?”

Anh Tùy với chiếc kính gọng đen trên sống mũi, nhanh nhảu nhặt trứng gà trong hộp giấy, thản nhiên nói: “Không cần phiếu, chỉ là không có nhiều hàng tồn kho, ngày nào cũng chỉ bán có mấy cân chứ không bán nhiều. Ồ! Đúng rồi, cô bảo y tá Tiểu Phó nói một tiếng giúp cô, anh rể của cô ấy làm việc ở đó.”

Tiểu Phó xinh đẹp ở đối diện quở mắng: “Tôi bảo này anh Tùy, anh mau mồm mau miệng thế, định lượng trong cửa hàng nếu bán hết thì anh rể của tôi cũng không có cách nào, anh ấy chưa bao giờ phạm lỗi nên tôi có nhờ anh ấy mua đồ cũng vô ích thôi.”

Anh Tùy đẩy cái mắt kính, vui vẻ: “Được rồi, người ta vác cái bụng to tướng từ dưới quê đến đây một chuyến không dễ dàng gì, ở cữ không có đường nâu làm sao được, đúng không chủ nhiệm?” Người dân quê không hiểu cũng không coi trọng, nhưng người thành phố lại rất coi trọng, huống chi bọn họ đều là bác sĩ. Phụ nữ sinh con ở cữ, nếu nghỉ ngơi không tốt thì sẽ thiếu dinh dưỡng, không bài hết sản dịch ra ngoài thì 100% phải chưa bệnh phụ khoa. Một khi mắc bệnh phụ khoa thì cả đời này như hình với bóng, không trị dứt điểm được, thậm chí sẽ rút ngắn tuổi thọ. Để hết sản dịch, ở thời điểm này không có biện pháp nào tốt hơn, canh đường nâu trứng gà và cháo gạo kê đường nâu chính là biện pháp có công hiệu nhất.

Vậy nên, đường nâu rất quan trọng với Mạc Như nên cần phải mua cho bằng được.

Bác sĩ Thiền là chủ nhiệm khoa phụ sản, cười: “Đúng thế, Tiểu Phó, bảo cô vợ này bán trứng gà cho cậu rẻ chút, cậu giúp cô ấy mua ít đường nâu.”

Cô ấy hỏi Mạc Như dưới quê không mua được sao?

Mạc Như nói rõ tình hình: “Mấy hôm nay không dễ mua, nói là hết hàng, phải cung ứng gấp cho thành phố trước.”

Bác sĩ Thiền nói: “Nói như vậy có phải là sau này đường cũng cần dùng phiếu?”

Tiểu Phó đặt sách xuống, cười nói: “Ái chà chủ nhiệm, đường không phải là muối, không ăn cũng đâu có chết, số lượng hạn chế thì cứ hạn chế thôi. Hiện tại, có rất nhiều thứ không cần dùng phiếu, chẳng phải chúng ta có tiền cũng không mua được? Cũng chẳng khác gì là hạn chế?”

Một số người bắt đầu xì xầm, những thứ nào khó mua thì phải tranh thủ đi mua, những thứ nào dư dả thì không cần gấp.

Mạc Như ở bên cạnh lặng lẽ lắng nghe và tìm hiểu không ít thông tin, cô thấy vài người đang lựa trứng gà, y tá Tiểu Phó lựa nhiều nhất và nhanh nhất mà không hề kén cá chọn canh, không giống như chị Trương kia, đứng đó giống như đang lựa đậu đỏ đậu xanh vậy, mỗi một lần đều so sánh lớn nhỏ.

Cuối cùng, Tiểu Phó lựa hai hộp giấy nhỏ, cũng khoảng sáu mươi quả.

Anh Tùy lựa cũng không ít, nói là cho mẹ vợ một nửa: “Tôi bảo này Tiểu Phó, anh rể của cậu ở cửa hàng bách hóa, muốn mua gì mà không có, còn cần nhiều trứng gà thế này à?”

Tiểu Phó trợn tròn mắt nhìn cô ấy: “Cửa hàng bọn họ lại không bán trứng gà, muốn mua thì phải đến tiệm dầu lương thực, tôi cũng không có mua nhiều.”

“Người của tiệm dầu lương thực cũng phải đến cửa hàng mua thứ khác, mọi người cùng bổ sung cho nhau.” Anh Tùy cười ha ha.

Bác sĩ Thiền nhìn đồng hồ: “Chúng ta phải tranh thủ thời gian, Tiểu Trương cô lựa xong thì đến kiểm tra phòng trước, đợi tan làm chắc cũng có người đến khám bệnh.”

Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, hai giờ chiều đi làm.

Chị Trương đáp trả một tiếng, chị ấy cầm ống nghe bệnh kiểm tra bảng hồ sơ bệnh án rồi đi.

Tiểu Phó tự lựa xong trứng gà, nói: “Chủ nhiệm! Tôi đi nói với Tiểu Hà một tiếng để cô ấy cũng mua ít trứng gà mang về. Mẹ cô ấy vừa mới sinh em trai, hình như đang đinh mượn trứng gà.”

Dường như bác sĩ Thiền có chút không vui, dẫn người bên dưới của mình giở trò là được rồi, còn dẫn thêm người khác đến?

Bình Luận (0)
Comment