Chu Minh Dũ lập tức nói: “Chúng tôi từ xã Song Câu đến khám bệnh, tiện thể đến cửa hàng bách hóa mua ít đồ giúp đội viên, lúc về đi ngang qua đây xin miếng nước uống.”
Một bà cụ cất mấy quả trứng gà rồi đi, ngoài ra còn có một bà cụ vẫn chưa mua, cười nói: “Đúng thế, mấy đứa chờ chút, tôi về nhà lấy nước cho.”
Nữ cán bộ kia đi hai vòng quanh xe lừa, nhìn Mạc Như và Chu Minh Dũ với ánh mắt sắc bén: “Các người mua nhiều đồ thế?”
Chu Minh Dũ cười nói: “Là cả đội sản xuất của chúng tôi.”
Nhưng nữ cán bộ vẫn không buông tha, muốn kiểm tra sổ hộ khẩu của bọn họ.
Chu Minh Dũ đưa giấy giới thiệu: “Chúng tôi không mang sổ hộ khẩu nhưng có mang theo giấy giới thiệu, kỹ thuật viên ở trong xã viết và có đội đóng dấu.”
Kỹ thuật viên cũng là cán bộ, tất nhiên phòng trị an cũng cần một ít thể diện.
Nữ cán bộ nhìn kỹ giấy giới thiệu và không còn do dự về vấn đề thân phận của hai người nữa, nhưng dựa vào kinh nghiệm dày dặn và đôi mắt sắc bén luyện được qua vô số lần đánh bại đầu cơ tích trữ đã, cô biết hai người này có gì đó không ổn.
“Hai người mới đến đây nên tôi phải nói với hai người, nếu dám đầu cơ tích trữ, có dính dáng đến việc ‘Phá hoại quản chế phiếu xác nhận’ thì sẽ bị bắt đến lớp học cải tạo, còn nặng hơn thì bị phạt tù.”
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô ấy, Chu Minh Dũ cũng không sợ, bắt trộm còn bắt được quả tang.
Lúc này, Khâu Lỗi xem náo nhiệt cả buổi trời, anh ta nở nụ cười xấu xa bước đến: “Cô!”
Phó chủ nhiệm trợn tròn mắt nhìn anh ta và không nở nụ cười, dường như cô ấy cũng không có thiện cảm với anh ta: “Cái thằng này lại làm chuyện xấu gì đấy?”
Khâu Lỗi cười nói: “Đâu dám, gần đây cháu rất ngoan, cháu đang đợi đi vào xưởng làm việc.”
Phó chủ nhiệm khẽ hừm một tiếng: “Thôi dẹp đi, đừng có gây tai họa hại các anh chị em giai cấp công nhân nữa.”
Khâu Lỗi nói: “Cô, vừa rồi cháu đến cửa hàng bách hóa rồi, bọn họ và Phó Trân quen biết nhau, còn đi mua hàng khuyến mãi nữa, chắc chắn là không có vấn đề gì.”
Phó chủ nhiệm nghe thấy lại càng để tâm đến bọn họ hơn, có thể mua được hàng khuyến mãi của cửa hàng bách hóa ư?
Thật không đơn giản.
Hàng khuyến mãi của cửa hàng bách hóa kia lần nào cũng vừa công bố ra ngoài thì trước cửa xếp một hàng dài, đến cuối cùng chỉ có một phần ba người có thể mua được.
Hai hôm nay cũng không nói có bán hàng khuyến mãi, bọn họ có thể mua được từ Khâu Vân ư?
Chắc là đi cửa sau rồi.
Đi cửa sau cũng là đầu cơ tích trữ.
Khâu Lỗi thấy vẻ mặt cô ấy trở nên nghiêm túc, lập tức nói: “Cô, cháu nói cô nghe, người ta từ xa đến không dễ dàng gì, lại không đầu cơ tích trữ, khó khăn lắm mới mua được ít hàng khuyến mãi, cô đừng có làm rối lên nữa, làm anh cháu cũng thấy khó xử. Phó Trân rất bảo vệ hai người, cũng không biết có phải là người bạn quen biết khi tuyên truyền ở dưới quê.”
Phó chủ nhiệm hừm một tiếng, nói: “Đợi lát nữa đến, nhất định phải kiểm tra cho kỹ.”
Mạc Như cười nói: “Cho tôi xin cái địa chỉ, lần sau nếu chúng tôi đến thành phố thì sẽ đến báo cáo.”
Phó chủ nhiệm không ngờ cô vợ ở dưới quê không sợ chút nào, còn dám nói cười với cô ấy, cô ấy không khỏi liếc nhìn thêm một cái: “Được, phòng giữ trật tự trị an nằm bên cạnh cục công an, hỏi thăm thì không ai là không biết.”
Mạc Như cũng không sợ: “Cảm ơn.”
Lúc đó, bà cụ kia thật sự cầm một cái bát to nước sôi để nguội, đi tới trước mặt đưa cho Chu Minh Dũ, bà cụ lấy cây quạt hương bồ từ thắt lưng lấy ra quạt: “Khát rồi phải không? Uống thêm đi, ở nhà vẫn còn.”
Chu Minh Dũ mang cho Mạc Như uống.
Mạc Như cũng thấy hơi khát, cô uống mấy ngụm, còn lại thì Chu Minh Dũ hết.
“Cảm ơn bác.”
Phó chủ nhiệm đứng bên kia nhìn thấy, hai tay đút vào túi bộ đồng phục Lênin, ngẩng cao đầu xoải bước.
Khâu Lỗi giơ tay chào: “Cô đi thong thả.”
Nói xong, anh ta đắc ý nhìn Chu Minh Dũ và Mạc Như, cười: “Thế nào? Có coi như tôi đã giúp không?”
Mạc Như gật đầu: “Có, tặng anh hai quả trứng gà?”
Khâu Lỗi giương mày: “Tôi là người thiếu vài ba trái dưa quả cà à?”
Mạc Như không thèm đếm xỉa đến anh ta, cô lặng lẽ lấy trứng gà cho bác vừa mới mang nước.
Chẳng mấy chốc, trứng gà đều đã bán hết rồi, còn đổi được một ít vật phẩm.
Mạc Như nói với Chu Minh Dũ: “Anh Út Năm! Trời tối rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Chu Minh Dũ bảo cô ngồi xuống, anh đánh xe đi ra khỏi thành phố. Khâu Lỗi thấy bọn họ thật sự không muốn làm ăn với mình, anh ta nghi ngờ hai người này có phải là ngu ngốc không? Có một mối quan hệ tốt như anh ta giúp đỡ mà bọn họ lại không cần, đúng là kẻ ngốc.
Thật không phải là phần tử đầu cơ tích trữ đạt yêu cầu.