Thực ra, anh ta thật sự đã đổ oan cho hai người, bởi vì hai người muốn tích trữ lương thực để sống sót qua nạn đói trong vòng hai năm nên họ hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện kiếm thật nhiều tiền.
Hiện tại, lương thực là thiếu thốn nhất, muốn kiếm tiền cũng phải đợi vài năm nữa mới tính tiếp. Trước mắt, sau này và mười năm tiếp theo đều không thích hợp.
“Chà! Tôi có cách giúp hai người kiếm được thuốc lá sợi, có muốn mua không?”
Khâu Lỗi vẫn tiếp tục giở trò, anh ta nghe thấy Mạc Như hỏi mấy người có vụn thuốc không nhưng không ai có cả.
Mạc Như liếc nhìn anh ta: “Cửa hàng bách hóa cũng không có, anh có sao?”
Khâu Lỗi đắc ý nói: “Tôi không có, nhưng tôi biết ở đâu có, cô có cần không?”
Chu Minh Dũ nói: “Chúng tôi không cần.” Anh đánh xe lừa bỏ đi.
“Chà chà! Tôi nói sao các người cứng nhắc thế.” Khâu Lỗi vội đuổi theo.
Vào đúng lúc này, có một tiếng hét lớn ở giao lộ phía trước: “Đừng chạy, đừng chạy! Dừng lại!”
“Bắt bọn họ lại, đầu cơ tích trữ đấy.”
Ngay sau đó, có mấy người chạy trốn tán loạn ở giao lộ, có hai người xách giỏ quẹo vào hẻm chạy thục mạng, phía sau có hai người ra sức đuổi theo, vừa dùng chiến thuật tâm lý vừa đuổi theo: “Đừng chạy, nếu còn chạy nữa thì chúng tôi sẽ đến cục công an.” Chúng tôi đã biết các người là ai rồi, các người là Hạ Trang ở phía nam, chúng tôi sẽ đến đại đội xã dân bắt các người lại.”
Trong chớp mắt, hai người kia cuống cuồng chạy tới trước mặt bọn họ, trong đó có một người còn tiện tay quăng cái giỏ lên xe lừa của Mạc Như rồi tiếp tục chạy như bay.
Mạc Như giật mình, cô vô thức lấy áo choàng che cái giỏ lại.
Ngay sau đó, cả hai đã bị bắt giữ ở phía bên kia của con hẻm và bị áp giải quay lại.
Khi bọn họ đi đến, Mạc Như nhận ra người kia có chút gì đó quen thuộc, dáng người vừa cao ráo vừa cường tráng, khuôn mặt rám nắng đen sì, nhưng đôi mắt đen láy và dữ tợn để lại ấn tượng rất sâu sắc.
Tần Quế Hào!
“Anh Út Năm! Là Tần Quế Hào!” Cô nói nhỏ nhắc nhở.
Chu Minh Dũ cũng lập tức nhận ra ngay.
Chu Minh Dũ nói với Khâu Lỗi: “Nếu anh bảo bọn họ đừng gây phiền phức, chứng mình anh thật sự lợi hại thì chúng tôi sẽ hợp tác với anh.”
Mặc dù không có xích mích với Tần Quế Hào, cũng chẳng hề gì, đều là đầu cơ tích trữ thì cũng coi như đồng bệnh tương lân. Nếu Khâu Lỗi thật sự ngăn cản được thì cũng chứng mình là có bản lĩnh, có thể thử hợp tác với nhau.
Khâu Lỗi nghe thấy, đắc ý nói: “Nhìn cho kỹ đấy.”
Anh ta chạy nhanh đến, cười nói: “Anh Vương, anh Trương, hai anh làm nhiệm vụ à.”
Hai người kia nhìn anh ta, rồi liếc nhìn Mạc Như hai người, cười: “Nhóc này ở đây làm gì? Hai hôm nay có làm chuyện gì xấu không?”
Mạc Như: Xem ra cái thằng này thật sự có tiếng xấu không nhỏ ở thành phố, ai cũng hỏi anh ta như thế.
“Đâu có, em đang đợi vào xưởng làm việc, đây chẳng phải là vẫn chưa đến thông báo, vừa rồi em còn gặp phó chủ nhiệm của các anh nữa, đây là bảo các anh tăng ca à?”
Trương Quân nhỏ tuổi hơn và có mối thâm tình với Khâu Lỗi, nói: “Chẳng phải sao, hiện tại đang trấn áp. Mười ngày sau họp chợ, không cho phép năm ngày họp chợ nữa, chỉ sợ mọi người không lao động mà suốt ngày chỉ muốn họp chợ. Chẳng phải nhiệm vụ của chúng tôi càng nặng nề thêm rồi, không cho các người họp chợ thì các người lại càng muốn đầu cơ tích trữ.”
Khâu Lỗi rất tò mò: “Anh Trương, ở dưới quê mới không cho họp chợ chứ, thành phố chúng ta lại không họp chợ.”
Trong thành phố có chợ, cửa hàng, tiệm lương dầu. Dù luôn thiếu hàng nhưng ngày nào cũng mở cửa.
Trương Quân nói: “Không biết, nói không chừng đến lúc đó cũng ba ngày năm ngày một lần.”
Khâu Lỗi vừa nghe thấy đã phấn khởi, nếu thật sự như thế thì mọi người không thể mua đồ, vậy chẳng phải chợ đen càng được ưa chuộng hơn sao?
Anh ta nói chuyện phiếm với Trương Quân, tiện thể nhắc đến Tần Quế Hào, cuối cùng nói: Trương Quân và những người khác thật sự tha cho Tần Quế Hào và đồng bọn của anh ta rồi.
Quan trọng là khi bọn họ bắt hai người, Tần Quế Hào đã quăng cái giỏ đi, người còn lại thì đã bán hết đồ, giờ chỉ còn lại một cái túi vải trống không.
“Sau này biết quy tắc chút, không có chuyện gì thì ít chạy đến thành phố, ở nhà chăm chỉ làm sản xuất.” Anh Vương vỗ vai Tần Quế Hào hai người và lớn giọng quở trách.
Hai người cúi đầu liên tục nói vâng.
“Được rồi, mau đi đi.”
Hai người kia liếc nhìn Chu Minh Dũ và Mạc Như, rồi vội chuồn.
Nào ngờ, hai người kia nhìn chằm chằm Chu Minh Dũ và Mạc Như: “Nhìn mặt hai người cũng quen lắm, rốt cuộc đến đây làm gì?”
Hai vợ chồng, cái bụng to, xe lừa.
Chu Minh Dũ cũng nhận ra cả hai là nhân viên trị an anh đã gặp ở khu gia thuộc xưởng rượu, anh lập tức hào phóng thừa nhận và nói rõ hành tung của mình.