Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 283 - Chương 283: Bản Lĩnh (3)

Chương 283: Bản lĩnh (3) Chương 283: Bản lĩnh (3)

Khâu Lỗi cười nói: “Anh Vương, anh Trương! Hai người này đều là đồng hương mà Phó Trân quen biết lúc ở dưới quê.”

Hai người “ồ” một tiếng, cũng không hỏi thêm gì nhiều, Khâu Lỗi cười: “Anh Vương, anh Trương! Lần sau cùng nhau đánh bóng bàn.”

Hai người nhận lời rồi tiếp tục đi tuần.

Bọn họ vừa đi thì Khâu Lỗi đắc ý nói: “Thế nào?”

Chu Minh Dũ và Mạc Như nhìn nhau, tuy người này không đáng tin cậy nhưng vẫn rất có mánh khóe. Nếu có sự giúp đỡ của anh ta thì có lẽ Phó chủ nhiệm và người đi tuần này cũng không dễ ứng phó.

Đi vào thành phố dễ gây sự chú ý, khắp nơi trong thành phố đều là người của phòng trị an, lần nào cũng gặng hỏi khiến người khác rất đau đầu.

“Được! Vậy chúng ta bàn bạc với nhau hợp tác như thế nào?” Có người thành phố như Khâu Lỗi tiếp ứng, sau này sẽ thuận tiện hơn.

Ý của Khâu Lỗi là bảo Chu Minh Dũ ở dưới quê phụ trách thu gom những nông sản như: trứng gà, lương thực… chuyển đến thành phố, còn anh ta thường ngày thu gom một số vật dụng hàng ngày, hàng công nghiệp, phiếu và vé… Thời gian giao hẹn và trao đổi địa điểm.

“Chúng ta bổ sung cho nhau, anh thấy thế nào?”

Chu Minh Dũ gật đầu: “Không tệ lắm.”

Cũng không tệ rồi, một chốc lát có lẽ cũng thong dong hơn chút bởi vì vài hôm nữa cả thành phố và nông thôn đều phải cùng nhau luyện sắt thép.

Nhưng Khâu Lỗi lại cảm thấy bản thân sắp được trổ tài nên vô cùng đắc ý.

Mạc Như nhắc nhở anh ta: “Tôi nói anh hãy giữ mồm giữ miệng đi, đừng có đắc ý vênh váo rồi đến lúc đó lại liên lụy đến chúng tôi.”

“Hứ!” Khâu Lỗi liếc nhìn cô với vẻ khinh thường: “Tôi sẽ chỉ dẫn các người đi phát tài.”

Mạc Như nói: “Được rồi, chúng ta đi mua thuốc lá sợi trước.” Chứng minh năng lực làm vật tư của anh.

Khâu Lỗi lập tức phấn khởi: “Đi theo tôi.”

Một thanh niên vốn vênh váo bỗng chỗ trở thành một phần tử đầu cơ lén lút, Mạc Như cũng cảm thấy gai mắt khi nhìn thấy bước đi hèn hạ đó.

“Tôi nói anh càng lén lút như thế thì người khác nhìn là biết anh không bình thường, anh có thể tự nhiên chút không? Chúng ta không trộm cũng không cướp, chỉ lấy trứng gà nhà mình đổi ít thuốc lá sợi hút, không sai chút nào. Chợ chỗ chúng ta đều đổi như thế, không trái pháp luật, mau lên đi.”

Tuy rằng không hợp chính sách nhưng cũng không thể nõi rõ là bọn họ sai, không cần thiết phải làm như kẻ trộm.

Bị cô nói như thế, Khâu Lỗi cũng cảm thấy bản thân đóng sai nhân vật, anh nên được đưa vào đội viên trị an mới có thể đầu cơ tích trữ tốt hơn.

Vừa đi vừa trò chuyện, một đoàn người đi đến một nơi hẻo lánh ở phía nam thành phố, đi ngang qua một trạm thu mua phế liệu, Mạc Như muốn đi xem một chút.

Khâu Lỗi nói: “Đừng đi xem nữa, ở đây sớm đã bị người khác lật tung tám trăm lần rồi, cô thình lình đến một chuyến thì làm gì đến lượt cô.”

Mạc Như: Còn nghĩ có thể đến điểm nhặt trạm phế phẩm kiếm hời.

Vòng qua trạm phế phẩm, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến trước cổng sân nhỏ của một căn nhà đổ nát, anh tiến tới gõ cửa, vặn cổ họng nói một tiếng “Thiên vương cái địa hổ” rồi đẩy cửa đi vào.

Mạc Như và Chu Minh Dũ cảm thấy có chút kỳ lạ.

Lát sau, Khâu Lỗi xách ra một túi lớn thuốc lá sợi được gói trong giấy báo cũ: “Đây là một cân rưỡi.” Nói xong, anh ta làm ra vẻ phóng khoáng quăng cho Mạc Như.

Mạc Như mở một góc nhìn, chất lượng sản phẩm tốt quá, trong phút chốc mua được nhiều như thế, đúng là thu hoạch lớn rồi.

“Bao nhiêu tiền?” Cô có chút kích động.

Khâu Lỗi đắc ý hất mái tóc: “Bốn hào tám một cân, đây là thuốc cấp năm đấy, không phải là những thứ vụn thuốc còn không bằng sản phẩm ngoại hạng ở dưới quê các người.”

Mạc Như nghĩ cũng thấy đúng, những điếu thuốc lá này rõ ràng được làm trong các nhà máy thuốc lá, còn những thứ họ mua ở nông thôn hoặc là những vụn thuốc không thể không cuộn được, hoặc là những lá cây thuốc lá nửa thành phẩm mà những người nông dân trồng thuốc lá lén lút bán, hoàn toàn không bán kiểu đẳng cấp này.

Cô cũng không chần chừ mà lập tức trả tiền.

Sau khi đến cửa hàng bách hóa mua và mua, Mạc Như đã thấy tê liệt rồi.

Ở trong thôn không có một xu trong tay, tiêu một hào đã cảm thấy ghê gớm rồi, mua thứ gì cũng phải cầm ba xu so với một quả trứng gà, lúc nào cũng cảm thấy thứ này đắt thứ kia cũng đắt. Thỉnh thoảng đi một chuyến đến hợp tác xã tiêu hết bảy đông làm cô không thở nổi. Hiện tại tiêu đến hai mươi đồng, hơi thở cũng thuận rồi, lưng cũng không mỏi nữa, ha ha.

Mạc Như có thể tưởng tượng nếu Chu Thành Nhân biết được thì ông ta sẽ nhăn mặt và lo lắng nên cô quyết định cho ông ta trước nửa cân, rồi thời gian sau cho thêm một ít, như thế thì ông ta sẽ không thấy buồn.

Khâu Lỗi cầm tiền đưa cho người bán thuốc lá, bước ra nói: “Sau này hợp tác thì thuốc này có thể rẻ hơn chút.”

Bình Luận (0)
Comment