“Cái chậu tráng men này là thứ tốt, con và Hồng Lí Tử lấy sang bên kia mà dùng, nhà này con nít đông lỡ mà làm rơi vỡ thì tiếc lắm.”
“Những thứ linh tinh thì con cứ giữ lấy...”
“Ái chà! Khăn mặt này là thứ tốt, sao nhà chúng ta không mua, là tại không có phiếu mua vải. Thứ này không cần phiếu mua vải, tốt thật, con nói với bọn họ là năm hào một chiếc. Mẹ giữ một chiếc cho anh bốn dùng khi kết hôn, con và hai chị dâu mỗi người một chiếc, còn những thứ khác thì mang chia cho các gia đình là được rồi.”
“Giấy, bút và tập thì con giữ lấy mà chia, lớp học xóa mù chữ được xây dựng thì trẻ con đi học chắc chắn phải mua. Nhưng không được bán rẻ đấy, một cây bút không cần năm xu thì cũng phải ba xu, một cuốn tập không cần chín xu thì cũng phải năm xu…”
...
Mạc Như: Mẹ! Mẹ tuyệt đối là người biết làm kinh doanh.
Trương Thúy Hoa phân chia xong mọi thứ, cũng coi như đã rõ ràng, bút chì và tập, chậu tráng men đều cho Mạc Như sắp xếp.
Cuối cùng, Mạc Như lấy ra mấy cái băng vệ sinh: “Mẹ! Thứ này bác sĩ ở bệnh viện bảo mua, nói là dùng thứ này tiện cho vệ sinh, bảo con về quê tuyên truyền.”
Trương Thúy Hoa liếc nhìn, bà cũng không hỏi bao nhiêu tiền, bà cầm lấy nhìn dưới ô cửa sổ: “Đây là một lớp cao su, có thứ này có phải là sẽ không bị rỉ ra ngoài nữa? Tiếc là dưới quê chúng ta không có thứ hóa học này, phải tuyên truyền thôi, con xem có những người phụ nữ không chú ý, cái mông đỏ một vùng cũng không biết.”
Thời điểm này, phụ nữ không được đối đãi tốt, đi làm và lao động cũng như nhau, có kinh nguyệt cũng không được nghỉ ngơi, lại không có thứ gì đơn giản và dễ dùng như băng vệ sinh, không phải là được quấn trong vải thì cũng là túi vải tro than, vừa khó chịu lại dễ bị chảy ra ngoài.
Dù sao thì chỉ cần nhìn thấy ai kẹp chân và co rúm lại khi đi đường thì chắc chắn là có kinh nguyệt, nhưng lúc làm việc phải gắng sức, thỉnh thoảng dễ gặp rắc rối nếu bước quá xa.
Dính ra quần thì xấu mặt, có rất nhiều phụ nữ trong đội đã từng trải qua chuyện này.
Mặt dày chút thì vội vàng đi thay, sau đó coi như chưa từng có gì xảy ra.
Mặt mỏng thì lén lút khóc lóc vài trận, đến mấy ngày không dám ngẩng đầu.
Vậy nên Trương Thúy Hoa kiến nghị với Chu Thành Chí, nếu sau này có người phụ nữ nào có chút đặc biệt thì ngầm ra hiệu, có thể phân công công việc nhẹ hơn chút. Ít nhất là đừng có ở cùng với một đám đàn ông, đều là phụ nữ với nhau thì có dây ra quần cũng không sao.
Còn một điều nữa đó là không ai là giàu có, một người chỉ có một hai cái quần, nếu bị dính rồi thì không dễ giải quyết.。
Thứ này có cao su có lẽ không dễ bị dính ra quần, nhưng nhìn có vẻ hẹp, vẫn là không an toàn nhưng có còn hơn không.
Trương Thúy Hoa nhìn thấy vật mới mẻ nên cũng không nghĩ đến chuyện nó đắt hay không, bà ngẫm nghĩ dù sao mua về cũng không thể trả lại, hơn nữa trong nhà cũng không tiêu tiền, đều là dùng trứng gà để đổi, trữ trứng gà chẳng phải lả để đổi những thứ này à.
Ban đầu, bốn quả trứng gà không đổi được một cân muối, nhưng hiện tại thì tốt rồi, hai quả đổi được hơn một cân.
Đây chắc chắc là công lao con dâu cúng bái đại tiên nên Trương Thúy Hoa không hề chê đắt, có đắt mấy thì có muốn mua cũng không mua được. Nếu không phải là đại tiên cho bọn họ gặp phải người tốt thì e rằng không có phiếu cũng không mua được thứ gì.
Nhìn thấy con dâu thật đa năng, một tờ phiếu một xu tiền cũng không mang theo nhưng mang về một đống đồ, ha ha, đúng là tài giỏi.
Mạc Như nói cô còn mua ít giấy vệ sinh.
Trương Thúy Hoa nói: “Chúng ta dùng không quen, con tự giữ lấy mà dùng.”
Mạc Như không lấy ra là do cô không mua nhiều, mọi người đều sử dụng nên hết rất nhanh. Quan trọng là vấn đề sau này có mua được hay không. Người ta dùng rồi thấy nó tốt, nếu sau này không mua được thì sẽ rất buồn.
Mạc Như lại nhỏ giọng đề nghị, có cần chia mấy xấp vải hoa kia cho hai chị dâu, tự mình vừa làm ra hai chiếc đã không cần nữa à.
Trương Thúy Hoa nói: “Để chỗ mẹ đi, sang năm mới rồi tính.” Bà sợ nếu đem cho Trương Cấu thì chị ta lại mang về nhà mẹ đẻ.
Mạc Như không nói gì, có những thứ như kim chỉ, khăn mặt cũng đủ làm chị dâu thấy vui rồi.
Trương Thúy Hoa phân chia cho từng gia đình, đợi đến tối là có thể mang đi.
Mạc Như lấy ra khăn mặt và mấy cuộn băng vệ sinh, nhìn Đinh Lan Anh cười: “Chị dâu hai! Em mua ít đồ cho chị và chị dâu ba.”
Chỗ Đinh Lan Anh đã xong rồi, chị ta ngồi thêm chút nữa cũng muốn nghe xem gian phòng phía đông đang nói gì.
Chị ta lập tức đứng dậy, phủi tay lên áo quần: “Còn mua gì cho bọn chị thế?”