Mạc Như cười, ra hiệu đến phòng chị dâu ba, Nê Đản Nhi đang trông chừng Lan Tử Nhi trong phòng chị dâu hai, chái tây không có ai nên đúng lúc có thể sang đó trò chuyện.
Trương Cấu cũng cho heo ăn rồi, nhìn thấy cô đi vào phòng cũng lập tức “xoẹt” chạy theo.
“Sỏa Ni!” Trương Cấu nhìn thấy ánh mắt của Mạc Như chứa đựng một sự cuồng nhiệt.
Mạc Như cười: “Chị dâu hai! Chị dâu ba! Em đến huyện lén lút bán trứng gà, rồi mua một ít diêm quẹt và muối mang về, đúng lúc có khăn mặt thứ phẩm miễn phiếu nên em đã mua mấy chiếc, mẹ nói chúng ta mỗi người một chiếc.”
Cô để hai chiếc khăn mặt lên trên giường đất, tuy là hàng thứ phẩm nhưng cũng trắng như tuyết, rất hấp dẫn người khác.
Đôi mắt hai người sáng rực, cả người thoải mái hẳn, vui vẻ nhếch mép cười.
Trương Cấu ái chà một tiếng rồi cầm khăn mặt lên, chị ta lật qua lật lại xem, thật sự không rời ra được. Đinh Lan Anh cũng thế, chị ta chưa từng dùng khăn mặt làm bằng máy móc.
Khăn mặt của chị ta gần một đồng một chiếc, có nằm mơ cũng không dám đi mua một chiếc về.
Tuy thủng lỗ, tuột chỉ cũng không sao, tự mình dùng kim khâu lại là được rồi.
Đinh Lan Anh cười nói: “Sỏa Ni! Thật sự cảm ơn cô, có lẽ ngoài chủ nhiệm phụ nữ ra thì thôn chúng ta chưa có ai dùng khăn mặt, chúng ta cũng đã bắt kịp được rồi.”
Trương Cấu nói: “Tứ thuộc hộ có đấy.”
“Ôi dào! Trước kia tôi thật sự không dám nghĩ còn có thể mua khăn mặt dùng cơ đấy.” Đinh Lan Anh cầm lên lau thử trên mặt, mặc dù nó có mùi dầu nhờn nhưng chị ta vẫn cảm thấy mùi thơm rất dễ chịu.
Mạc Như vội nói: “Chị dâu, phải giặt rồi mới dùng, máy móc làm ra nên rất dơ.”
Trương Cấu nói: “Không sao, có dơ hơn dân quê chúng ta không, khắp nơi đều là phân heo phân gà.”
Mạc Như cười, cô để thứ khác lên trên giường đất rồi rào trước: “Chị dâu hai! Chị dâu ba! Em đến bệnh viện huyện, có quen biết một bác sĩ phụ khoa, cô ấy giao cho em nghiệm vụ là về thôn tuyên truyền.”
Hai người vẫn chưa hoàn hồn từ trong niềm vui lấy được chiếc khăn mặt, cả hai ngây người hỏi: “Nhiệm vụ gì cơ?”
Mạc Như để băng vệ sinh lên trên giường đất: “Thứ này.”
Trương Cấu và Đinh Lan Anh mỗi người lấy một chiếc, nhìn nó trông giống dải băng, không biết là làm gì.
Trương Cấu tiện tay buộc lên đầu: “Giống như khăn trùm đầu của mấy bà cụ.”
Đinh Lan Anh quơ quơ trên miệng, nhưng cảm thấy dài quá lại buộc lên ngực: “Dây quấn ngực ư...” Chật quá.
Mạc Như: ... Hai chị nghe em nói mà.
“Không phải, là cái đó... là sử dụng khi có kinh nguyệt.”
Hiện tại, người ta đều trực tiếp nói kinh nguyệt, chú trọng một chút thì nói là hành kinh, Mạc Như vẫn có chút lạ lẫm với hai từ vựng này.
Trương Cấu vẫn chưa hiểu có kinh nguyệt là gì: “Đó là thứ gì?”
Đinh Lan Anh hiểu rồi, đẩy chị ta, đỏ mặt lẩm bẩm một tiếng.
Trương Cấu a một tiếng: “Dùng cho cái đó à.” Nói xong, khuôn mặt chị ta đỏ bừng. Ban đầu cầm khăn mặt, chị ta ngạc nhiên vui mừng đến mức bay lên trời nhưng hiện tại một cái tát rồi rơi xuống đất, còn rơi xuống thêm mười thước nữa, chui thật sâu xuống lòng đất.
Vẻ mặt chị ta vừa ghét bỏ vừa hoang mang, còn ngượng ngùng bối rối khó mà mở miệng như thể nghe thấy điều cấm kỵ gì đó không dám nói ra.
Mạc Như thấy chị ta phản ứng có hơi ngạc nhiên, có nói thế nào thì chị dâu ba cũng từng sinh con, sao lại xấu... hổ như thế?
Đinh Lan Anh: “Sỏa Ni! Một chiếc bao nhiêu tiền?”
Mạc Như khoa tay múa chân: “Ba hào”
“Hả?” Trương Cấu lập tức há miệng trừng mắt: “Ba hào, sao lại mua đắt như thế? Dùng tạm là được rồi, làm sao có thể dùng thứ tốt như thế khi bị dơ bẩn chứ?”
Ba hào,
Bào hào à, hơn một thước vải, tích trữ là đủ may cái áo lót rồi.
Mạc Như thấy vẻ mặt khoa trương của chị ta, chị ta bắt đầu thẹn thùng ngại ngùng khi nói về thứ này, rồi nói xót tiền, rồi lại chê bai phụ nữ đến ngày đó dơ bẩn, dùng tạm là được rồi sao có thể tiêu tiền như thế.
Trương Cấu lại bắt đầu tìm kiếm sự ủng hộ: “Chị dâu hai! Chị nói có đúng không? Thứ này có thể đổi trả không? Có cần phiếu mua vải không?”
Đinh Lan Anh kéo chị ta, bảo chị ta đừng có lải nhải nữa: “Khó khăn lắm Sỏa Ni mới mang về, vẫn là bác sĩ ở huyện nói, cùng nghe Sỏa Ni nói hết coi nào.”
Khó khăn lắm người ta mới mua giúp những thứ ấy về, cho chị ta thật vô ích, chị ta còn kén cá chọn canh. Đây chẳng phải điều là khiến người khác cảm thấy ngột ngạt à, sau này còn ai mua dám cho chị ta nữa.
Lúc này, Trương Cấu mới nhìn Mạc Như với vẻ mặt xót xa: “Sỏa Ni à, có phải là cô bị người khác lừa rồi không? Dân quê chúng ta chưa từng đến thành phố, người thành phố rất xấu xa, chỉ muốn lừa chúng ta thôi. Chắc chắc là thấy cô dễ lừa nên bảo cô mua thứ này…”