Sân rất rộng, ngoài vùng cà rốt vả cải bẹ xanh, hiện tại toàn bộ đều trồng cải thảo và củ cải xanh. Bới đất và san bằng đất rất phiền phức, nhưng Chu Minh Dũ đã làm xong luống rau từ sớm nên hiện tại trồng rau cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Trước hết dùng một cái cuốc lớn để đào bới từng rãnh nông, sau đó tưới nước, rồi Mạc Như rải giống lên, đợi khô đi thì chỉ cần trực tiếp xới đều là được.
Sau khi trồng xong rau, Chu Minh Dũ sẽ dùng gạch xanh tường thành mà Mạc Như nhặt về để xây một cái bệ ngoài cửa, như thế thì Mạc Như không cần khom lưng cũng có thể giặt đồ và rửa rau.
Mạc Như tiếp tục hoàn thiện bức chân dung.
Cả hai vừa bận rộn làm việc vừa nói về chuyện xưởng làm giấy vệ sinh. Nếu bên trên đồng ý thì bọn họ có thể quang minh chính đại giữ lại một vài người làm việc ở đội sản xuất, không cần phải toàn bộ đi luyện thép.
Đợi lao động nam đều bị bắt đi luyện sắt thép, ăn và sống ở đó, giống như anh hai và anh bốn đi đào sông, sửa hồ chứa nước đều có dân binh trông chừng riêng, ai cũng không được tùy tiện về nhà, không được bỏ trốn. Không có lao động nam thì thu hoạch vụ thu phải làm sao? Khi trời mưa liên tục vào mùa thu, lương thực trong ruộng rất dễ bị ngập úng, chỉ dựa vào phụ nữ thì không có sức lực lớn như thế.
Chẳng mấy chốc, Chu Minh Dũ đã xây xong, anh rửa tay rồi đến nhìn bức tranh của Mạc Như, cười nói: “Em như vậy vẫn chưa được.”
Mạc Như cười và khẽ nhìn anh: “Không được ư?”
Chu Minh Dũ gật đầu: “Quá chuyên nghiệp rồi, dễ gây chướng mắt, phải nghiệp dư chút.”
Mạc Như đưa cho anh: “Vậy anh trau chuốt lại đi.” Chu Minh Dũ cũng từng học phác họa, anh vẽ tranh kiến trúc rất có trình độ, nhưng phác họa chân dung nhân vật không chuyên nghiệp bằng cô.
Cô cho rằng anh nhắc nhở đúng, ngộ nhỡ Cao Dư Phi mang đi khoe khoang, đến lúc đó bị người khác nhìn thấy khó tránh khỏi gây sự chú ý, lúc này cần phải khiêm tốn.
Hai vợ chồng phấn khích làm rối tung lên.
...
Ông Chu ở nhà ăn cơm trưa, rồi nghỉ ngơi một lúc như thường lệ, cho dù không ngủ trưa cũng phải hút bao thuốc để mơ màng chốc lát.
Vụn thuốc trong bao thuốc lá đã hết rồi, ông đi tìm trong chiếc giỏ cũ nhỏ treo trên khung cửa, ông sờ thấy một bao lớn ngay sau đó, cảm thấy có gì đó bất thường, ông mở ra xem và ngẩn người.
Không ngờ lại là một bao lớn thuốc lá sợi.
Khi còn trẻ, lúc còn làm người ở cho nhà họ Trần thì ông ta đã từng nhìn thấy, đại quản gia nhà họ Trần từng hút loại này.
Nhưng bản thân ông ta thì chưa bao giờ hút.
Ông ta hốt một nắm rồi đưa lên mũi ngửi, một mùi thơm thuốc lá từ mũi đi vào phổi: “A!” Thơm quá, thật dễ chịu! Cả người có sức sổng hẳn lên.
Trương Thúy Hoa trốn bên ngoài nhìn ông và cười: “Ông nó, thuốc được không?”
Chu Thành Nhân gật đầu, cười he he: “Được, rất được, ở đâu ra đấy?”
Trương Thúy Hoa nói: “Có thì ông cứ hút, hỏi nhiều làm gì.”
“Mua à? Thứ này đắt lắm đấy, Út Năm mua à?”
“Không phải, nhặt được đấy.” Trương Thúy Hoa mở miệng nói bừa.
Chu Thành Nhân nửa tin nửa ngờ: “Nhặt được ư?”
Trương Thúy Hoa gật đầu: “Ông hút đi.”
Một quả trứng ba xu bán được tám xu, không phải nhặt được thì ở đâu ra.
Chu Thành Nhân cười hì hì: “Vậy mang chia cho mấy ông anh.”
“Ông bị gì à, chút đồ cũng không giữ nổi, cho ông thì ông giữ lấy mà hút, cũng không phải một hai cân mà mang đi chia. Gặp mặt nhau thì cho bọn họ một bao là được rồi.”
Chu Thành Nhân: “Được rồi, cứ như vậy đi, tôi hút trước một bao để đỡ thèm.” Ông ta bỏ vào tẩu thuốc, Trương Thúy Hoa lập tức cầm diêm quẹt châm cho ông.
Chu Thành Nhân đứng quạt với bộ dạng ngất ngây: “Ừm! Đúng là thuốc tốt, bà nó ngửi xem.”
Trương Thúy Hoa cười nói: “Sao ông không cho tôi hút một bao mà chỉ cho tôi ngửi mùi, đúng là keo kiệt.”
“Chẳng phải bà sợ sặc hay sao?” Chu Thành Nhân chậm rãi ngậm tẩu thuốc trong miệng, “phì phèo” một hơi, một làn khói xanh bốc lên từ tẩu thuốc, sau đó ông ta liên tiếp phì phèo, nhìn tẩu thuốc lấp lánh ánh đỏ, ông ta lập tức cảm thấy tất cả mọi mệt mỏi và phiền não đều tan biến.
Ông ta ậm ờ nói: “Ừm! Thuốc tốt, thuốc tốt, bà nó nhìn xem, tôi thổi ra nấm cho coi.”
Quả nhiên, sau khi “phì phèo” mấy hơi, trong tẩu thuốc nổi lên những bong bóng nhỏ.
Trương Thúy Hoa thấy bộ dạng đắc ý của ông ta, cười: “Được rồi, ông mang một bao thuốc đi khoe khoang với bọn họ đi.”
Chu Thành Nhân lắc đầu: “Chỉ có thể mang nửa bao thôi, nhiều cũng không lấy về được.”
Một đám mấy ông cụ kia đều thèm hút thuốc, biết ông ta có thuốc tốt thế này thì có thể hút hết một hơi nên ông ta mang nửa bao thuốc lá đến đó nếm thử mùi vị là được rồi.
Chuẩn bị xong, ông ta cũng hút được kha khá rồi, đắc ý nói: “Thuốc tốt đều có ngọn lửa linh là tro màu trắng, không linh thì chỉ là màu xanh với màu đen, bà xem có phải tro này có màu trắng không?”