Trương Kim Lạc hét to: “Là bí thư đại đội.”
Chu Thành Chí giễu cợt, lầm bẩm: “Ừm! Là bí thư, mà còn là bí thư không biết chữ nữa, đúng là làm trò cười cho người khác.”
Giọng nói của ông không to nhưng vẫn để cho người khác nghe thấy, Trương Kim Lạc tức giận nhảy cẫng lên, ba anh ta hiện tại là bí thư đại đội, là một tay vững chắc trong thôn, ai dám coi thường?
Trương Kim Hoán trợn tròn mắt nhìn ông, rồi nói với Trương Căn Phát: “Ba! Hay là chúng ta tuyên truyền chính sách của công xã đi.”
Trương Căn Phát nói với Chu Thành Chí chuyện đại hội liên hoan xin sát nhập xã và xây nhà ăn.
Chu Thành Nhân và Chu Thành Nghĩa và những ông cụ khác đều vây quanh: “Bí thư Trương, chúng tôi đều nhớ cả rồi, đến ngày đó sẽ đúng giờ tâng bốc bí thư, bảo đảm sẽ không quên đâu.”
Trương Căn Phát hừm một tiếng, quát to: “Hôm nay mau chóng xây nhà ăn, rồi thu hoạch lương thực, tôi nói trước cho mọi người biết, đến lúc đó phải đi luyện thép, nhân lực của tất cả các đội đều phải đi, không thể thiếu bất cứ ai, ai không đi thì bắt kẻ đó.”
Nói xong, ông ta tự cho mình uy nghiêm liếc nhìn mọi người, sau đó ngẩng cầm, ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi.
...
“Mẹ nó!” Chu Thành Chí cuốc xuống đất: “Công xã nhân dân được thành lập cứ như thể chống lưng cho ông ta vậy, xem ông ta phấn khích kìa.”
Chu Thành Nhân nói: “Chúng ta làm việc trước rồi đến tối bàn bạc sau.”
Thường thì khi gặp chuyện lớn, đều là ba ông cụ Chu Thành Nghĩa, Chu Thành Nhân và Chu Thành Chí bàn bạc trước, sau đó sẽ mở rộng đại hội nghị, cuối cùng mới mở cuộc họp trong đội.
Bọn họ đều cảm thấy có thể ứng phó với những chuyện như công xã được thành lập, thu đất phân phối. Dù sao thì cày ruộng và phân chia lương thực ăn cơm như thế nào cũng đều do bọn họ quyết định, nhưng luyện sắt thép thì phải cả đội cùng làm, không đi bắt người, bọn họ không kiểm soát được điểm này.
Một vấn đề rất nan giải.
...
Gần tối tan làm, Chu Thành Nhân vội vàng ăn cơm, nói là có chuyện đến nhà Chu Thành Nghĩa, ba ông cụ mở cuộc họp.
Mạc Như và Chu Minh Dũ cũng bàn bạc với nhau: “Không thấy nhân viên kỹ thuật cao ở đâu, hay chúng ta mang tranh đến cho anh ta, tiện thể dò la thông tin.”
Thời điểm này cũng không có báo chí hay tin tức để xem, bọn họ cũng hoàn toàn không biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra, nhưng có thể là do Trương Căn Phát tự nói hươu nói vượn, vẫn là phải tìm người thăm dò xem sao.
Ăn xong bữa tối, Mạc Như và Chu Minh Dũ mang tranh đến nhà Trần Ái Nguyệt, nào ngờ Cao Dư Phi đã đến Đinh Gia Trang tối qua rồi, phải hai hôm nữa mới về.
Bởi vì nhân viên kỹ thuật cao không có ở đó nên đêm nay đến lớp học xóa mù chữ toàn là những người phụ nữ đến dùng chùa đèn dầu, con trai cũng không đến học chữ.
Trần Ái Nguyệt tuyên truyền công xã nhân dân cho lớp học xóa mù chữ là chuyện tốt, để mọi người cùng ủng hộ công xã nhân dân và nghe bí thư đại đội chỉ huy.
Nhìn thấy Mạc Như bước vào, Trần Ái Nguyệt lập tức đi thật nhanh đến kéo tay cô: “Đồng chí Mạc Như! Báo cho cô một tin tốt lành, công xã nhân dân Hồng Kỳ của chúng ta đã chính thức được thành lập.”
Mạc Như: “Chủ nhiệm! Bí thư khua chiêng đánh trống tuyên truyền cả ngày trời rồi.”
Tôi lại không bị điếc.
Trần Ái Nguyệt cười nói: “Đây cũng là nhiệm vụ của tôi mà, cùng phụ nữ chúng ta tuyên truyền kỹ về chính sách.” Cô ta kéo Mạc Như vào trong, rồi bảo Mạc Như ngồi xuống nghe cô ta nói: “Đến đây học đi, hiện tại lại dạy kiến thức mới của công xã rồi.”
Trần Ái Nguyệt dẫn dắt một lớp toàn phụ nữ khâu đế giày, tất nhiên Mạc Như không chịu tham gia, cô đưa tranh và bút chì cho Trần Ái Nguyệt, cười nói: “Phiền chủ nhiệm khi nào thầy Cao về thì đưa giúp cho thầy.”
Trần Ái Nguyệt vẫn nhiệt tình níu kéo, theo như Mạc Như thấy thì đây là bề ngoài của lớp học xóa mù chữ, lãnh đạo đến rồi, đây chính là thành tích của bọn họ, một bảng hiệu sống.
Mạc Như nói: “Chủ nhiệm! Tôi có thăm dò một chuyện, xã chúng ta cũng cần luyện thép sao? Chẳng phải nói thành phố làm công nghiệp, nông thôn làm nông nghiệp sao? Sao còn trộn lẫn với nhau nữa?”
Trần Ái Nguyệt biết gì chứ, cô ta chỉ nghe Trương Căn Phát gào thét, bảo cô ta tự mình đi nói thì nói không ra một chữ Sửu Dần Mão, nhưng cô ta lại không rụt rè sợ hãi, vẫn cười nói: “Đồng chí Mạc Như! Cô hỏi này của cô hay lắm, có rất nhiều người đều không hiểu nên chúng ta phải tuyên truyền cho đàng hoàng. Chuyện luyện sắt thép là như thế này, chúng ta phải chạy bộ tiến vào chủ nghĩa cộng sản, toàn đảng toàn dân phải xây dựng sản xuất công nông nghiệp, phải bắt kịp nước Anh và vượt xa nước Mỹ. Xây dựng công xã nhân dân trong phạm vi cả nước, xây dựng nhà ăn giải phóng sức lao động nông dân để nhiều nhân lực của chúng ta chỉ tập trung vào sản xuất công nông nghiệp...”