Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 299 - Chương 299: Công Xã Hồng Kỳ (2)

Chương 299: Công xã Hồng Kỳ (2) Chương 299: Công xã Hồng Kỳ (2)

Mạc Như thấy cô ta chỉ biết hót như khướu, không nói ra được chút thông tin hữu ích nào, biết cô ta thật sự không hiểu nên cô vội chào tạm biệt.

Bọn họ vừa đi khỏi, Trần Ái Nguyệt đã vội vàng mở bức tranh ra xem, kinh ngạc phát ra tiếng, những người khác cũng tò mò theo: “Chủ nhiệm! Thứ gì đó?”

Trần Ái Nguyệt nói: “Đây là...” Cô ta giật mình, vội nói: “Đây là bức tranh không tầm thường.”

Cô mở tờ giấy ca-rô ra cho mọi người xem.

“Ôi!”

“Vẽ giống quá!”

“Tôi cũng muốn vẽ một bức, bức tranh này còn đẹp hơn bức được treo ở trên tường.”

Ấn phẩm trên tường được làm cẩu thả nên tất nhiên không thể so với bản phác thảo vẽ tay của Mạc Như rồi, nhất là đôi mắt sáng có thần, sáng long lanh, thật sự rất giống với người thật, có thể thấy người vẽ tranh đã dốc hết vào đây một tình cảm chân thật.

“Mao chủ tịch vạn tuế!” Có người bị hình tượng quang minh cao lớn cảm hóa, không kìm được hô lên một tiếng.

Những người khác cũng hô theo.

“Công xã nhân dân vạn tuế!” Trần Ái Nguyệt lại dẫn dắt hô to.

Bỗng nhiên tâm huyết cô ta dâng trào, cô ta muốn dẫn dắt những người phụ nữ luyện thật tốt khẩu hiệu, đợi ngày hai mươi chín đến tiệc liên hoan xin hợp nhất xã thì có thể nổi trội và lập được đại công.

Đây cũng coi như là chính tích của chủ nhiệm phụ nữ.

Cô ta bảo những người phụ nữ khác tiếp tục hô to, phải hô có tiết tấu, hô thật khí thế.

Cô ta ngồi xuống và nghỉ ngơi, vuốt ve bức chân dung như không muốn rời. Cô ta thực sự muốn treo nó trong lớp học xóa mù chữ của mình. Nếu có cán bộ đến kiểm tra thì sẽ ra vẻ biết bao. Cô ta suy nghĩ phải trao đổi đàng hoàng với Mạc Như để cô có thể vẽ cho một bức tranh, cô ta đối xử rất tốt với Mạc Như nên chắc là sẽ không bị từ chối.

Cao Dư Phi cho cô năm hào, bản thân cô ta có thể bảo đại đội bỏ tiền ra, cho cô ta một đồng. Đúng, là như thế, tốt nhất là để Mạc Như im lại, chỉ cần vẽ tranh rồi nói đấy là do cô ta vẽ.

Mang thứ này tặng cho công xã, đến lúc đó bản thân có thể lộ diện, nói không chừng còn có thể đảm nhiệm được chức vụ cán sự tuyên truyền.

...

Mạc Như và Chu Minh Dũ đi ra từ căn nhà của Trần Ái Nguyệt, đi được mấy bước, Mạc Như nói: “Anh Út Năm! Em có một suy nghĩ.”

Chu Minh Dũ dừng chân: “Suy nghĩ gì?”

“Anh nói xem nếu em vẽ vài bức tranh bột màu để tặng cho đại hội công xã thì có phải cũng có thể được bầu làm cán bộ công xã, nếu như thế thì cũng xin được chút phúc lợi cho thôn chúng ta?

Chu Minh Dũ nói: “Vẽ tranh thì được, nhưng bọn họ sẽ điều em đến công xã đó.”

Không phải là không để cô thể hiện mà hiện tại trong hoàn cảnh này không có lợi cho cô thể hiện. Anh biết tính cách của Mạc Như, hoàn toàn không biết cách nịnh bợ. Trương Căn Phát có thể nổi tiếng trong công xã vì điều đó, vậy thì chắc chắc cô sẽ là một dạng khác trong công xã, chịu ấm ức là thứ yếu, ngộ nhỡ đến lúc đó bị coi là vật hy sinh thì có hối hận cũng không kịp.

Anh không muốn cô mạo hiểm.

Trong lúc mọi người đều đang phát điên thì người tỉnh táo lại là kẻ điên.

Đến lúc đó, không biết nói câu gì, rất có thể sẽ bị người khác nắm được thóp và biến thành phản cách mạng hiện hành.

Đáng sợ quá!

Mạc Như: “Vậy... Làm sao chúng ta xây dựng mối quan hệ với công xã, ít nhất cũng có thể hiểu được tình hình và nói vài câu, không thể để Trương Căn Phát ở bên trên nói xằng bậy được.”

Chu Minh Dũ nắm chặt tay cô: “Nếu thật sự cần lộ diện thì vẫn còn có anh, em đừng lo.”

Cho dù là làm người tuyên truyền hay vẽ tranh tuyên truyền hay làm việc gì khác, chỉ cần viện được cái cớ thì đều không thành vấn đề.

Huống hồ trong hoàn cảnh này tốt nhất bản thân không được lộ diện, tìm một người đại diện nói giúp là được rồi.

Mạc Như cười nói: “Dạ!”

Đi được một lúc, cô cúi đầu cười: “Minh Dũ, có anh ở bên thì đi đến đâu em cũng không sợ.”

Chu Minh Dũ nắm chặt lấy tay cô: Bởi vì được ở bên em, anh mới có sức mạnh lớn như thế.”

Cả hai đều không có tính cách bi quan tiêu cực, chẳng mấy chốc lại nói cười với nhau, cả hai trở về mang đồ đến nhà Chu Bồi Cơ.

Lúc đi làm, Chu Minh Dũ không thấy Chu Bồi Cơ, hỏi ba anh ta thì hóa ra anh ta đã đến nhà ngoại.

Chu Minh Dũ biết cái thằng này đến nhà ngoại bán trứng gà rồi, chắc là ngày mai mới về.

Về đến nhà, đúng lúc Trương Thúy Hoa xách hai cái giỏ đi ra khỏi cửa: “Mẹ đi tìm bác nói chuyện phiếm đây, mẹ mang giỏ tre của hai gia đình đến đó, phía trước với nhà chú Ba thì các con mang đi.” Nói xong, bà bước đi thật nhanh.

Hai chị dâu đang tụ tập ở chái đông may vá và trông con, hiện tại Trương Cấu nhìn thấy ánh mắt của Mạc Như có chút kỳ lạ, trong lòng Mạc Như có hơi nổi cáu, không biết chị dâu ba đang nghĩ gì, chào hỏi xong cô đã vội cùng Chu Minh Dũ đến nhà Chu Bồi Cơ rồi.

Bình Luận (0)
Comment