Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 300 - Chương 300: Công Xã Hồng Kỳ (3)

Chương 300: Công xã Hồng Kỳ (3) Chương 300: Công xã Hồng Kỳ (3)

Chu Ngọc Trung cũng không có nhà, chỉ có Liễu Tú Nga đang ở trong phòng.

Chu Minh Dũ để giỏ tre xuống, Mạc Như lấy sổ sách ra đối chiếu với Liễu Tú Nga, cô ghi chép rất rõ ràng nhà ai bao nhiêu thứ đồ.

Liễu Tú Nga cười nói: “Đối chiếu sổ sách gì chứ, những thứ này tôi liếc nhìn chỉ thấy nhiều không ít hơn được.”

Mạc Như nói: “Thím, vẫn phải đối chiếu cho rõ ràng, đã nói là anh em ruột thì vẫn phải tính toán rõ ràng, đúng không ạ?”

Liễu Tú Nga gật đầu: “Chính là lý lẽ này.” Trước kia, bà ta nói câu đó cũng chỉ là hình thức, gia đình bà ta cũng làm thợ mộc buôn bán nhỏ nên tất nhiên rất hiểu đạo lý này.

Mạc Như báo số lượng trứng gà của gia đình cô và những chế phẩm thủ công đã bán đi, tổng cộng được bao nhiêu tiền, rồi báo số lượng những thứ Liễu Tú Nga đã nhờ mua giúp, ngoài phiếu mua vải mà bà ta đã đưa thì những thứ như diêm quẹt và muối đều giới hạn số lượng, hạn mức này cần được chia theo mức giá mà mọi người đã biết riêng với nhau.

Liễu Tú Nga cũng đi chợ mua hàng hóa chợ đen nên tất nhiên cũng biết rất rõ.

Mạc Như nói: “Nhà thím có tổng cộng là ba trăm hai mươi tám quả trứng gà.” Ngoại trừ số trứng gà mà gia đình Mạc Như đổi được từ việc ấp gà con, số trứng gà của nhà Liễu Tú Nga trứng gà nhiều hơn chắc là mấy anh em trong nhà gom góp lại.

Liễu Tú Nga cười nói: “Tính số lẻ làm gì chứ, đúng ba trăm quả, năm xu một quả thì chúng tôi vui mừng hết lớn.” Cũng cho người ta ít tiền hoa hồng, đây cũng là quy tắc làm ăn.

Mạc Như: “Thím! Chẳng phải chúng ta vừa nói phải tính toán cho rõ ràng mà. Ba trăm hai tám quả, sáu xu một quả, tổng cộng là mười chín đồng sáu hào tám. Còn có quạt hương bồ, hộp cỏ, tráp gỗ, lược, một cây thước gỗ, tổng cộng bán được ba đồng bảy hào ba.”

Cô báo một lượt đơn giá những thứ đồ linh tinh, giấy trắng mực đen để hai bên có thể kiểm tra lại.

“Tổng cộng đã mua vải hoa chín thước chín, một thước là ba hào, tổng cộng là ba đồng hai hào bảy, đắt hơn hợp tác xã một chút.”

Liễu Tú Nga cầm ba xấp vải hoa, thích đến nỗi liên tục nói: “Màu sắc và chất vải tốt thật, hợp tác xã chúng ta không thể nào bì được.”

Bà ta nói như thế làm Mạc Như cũng thấy dễ chịu trong lòng, dù sao vải của cửa hàng bách hóa ở huyện lị thật sự tốt hơn nhiều so với xã, còn tốt hơn bộ đồ bà ta mặc trên người nữa.

Trong lòng cô đã cho Liễu Tú Nga vào danh sách trắng, sau này có thể thường xuyên hợp tác.

“Vải may đồ lao động hai hào sáu một thước, mua một trượng rưỡi, tổng cộng là ba đồng chín.”

Liễu Tú Nga gật đầu: “Mấy chị em dâu và chị dâu nhà mẹ đẻ của thím, đã mấy lần nói mua vải may đồ lao động nhưng hợp tác xã thiếu hàng, cuối cùng cũng mua được rồi, thật sự cảm ơn hai đứa nhiều.”

Phiếu mua vải của bà ta đương nhiên là các chị em dâu và nhà mẹ đẻ gom lại, mẹ của bà ta cảm thấy nhà bà ta làm thợ mộc nên có thể quen biết rất nhiều người ở khắp nơi, nói không chừng là có thể mua được vải nên đã giao phó phiếu mua vải cho bà ta từ sớm rồi.

Mạc Như đưa màu hồng và xanh cho bà ta, thứ này là dùng trứng gà đổi trực tiếp, còn có diêm quẹt và muối mà Liễu Tú Nga cần, tất cả đều báo giá.

Cuối cùng, cô lấy ra thứ đã mua ngoài định mức: “Thím, ở đây có mấy chiếc khăn mặt, còn có muối thô ướp dưa muối, một ít bút và tập, thím xe có cần hay không, thím có thể lựa chọn.”

Đôi mắt Liễu Tú Nga sáng rực: “Khăn mặt bao nhiêu tiền? Thím đã mua mấy chiếc từ lâu rồi, hợp tác xã chúng ta cần phiếu còn hơn chín hào một chiếc, gia đình vẫn cứ chưa nỡ mua.”

Chỉ có Cát Cát là có một chiếc khăn mặt, những người khác thì không có.

Không cần phiếu thì năm hào một chiếc khăn mặt, tuy là thứ phẩm nhưng Liễu Tú Nga cũng rất cui, bà ta lập tức bày tỏ muốn lấy mười chiếc.

Mạc Như: ... Sớm biết đã mua một bao mang về.

Cô ngại ngùng nói: “Thím, thím mua bốn chiếc được không?”

Tổng cộng là hai mươi chiếc, tất cả có năm nhà, bình quân mỗi nhà bốn chiếc, nếu có nhà nào không cần thì cô sẽ giữ lại.

Liễu Tú Nga thấy tiếc vô cùng, nhưng cũng chỉ có thể đồng ý.

Bà ta mua ít bút chì, chỉ, kim, ngay cả cuốn tập cũ cũng mua hai cuốn.

“Gia đình cậu của Cát Cát có người em họ rất thích đọc sách nên mua cho cậu ta.” Liễu Tú Nga mừng khấp khởi nói.

Mạc Như đã tính toán xong, cô chép một bản cho bà ta: “Thím, thím khẩy bàn tính xem.”

Khi Liễu Tú Nga cùng người đàn ông của mình ra ngoài làm thợ mộc đã học được cách khẩy bàn tính, phép cộng trừ cơ bản đều tính rất nhanh.

Bà ta cũng không khách sáo, lấy ra cái bàn tính nhỏ của nhà mình, gõ đùng đùng một hồi, cười nói: “Sỏa Ni! Cháu tính sổ sách nhanh nhẹn thật.”

Bình Luận (0)
Comment