Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 306 - Chương 306: : Khích Tướng (1)

Chương 306: : Khích tướng (1) Chương 306: : Khích tướng (1)

Chương 306: Khích tướng (1)

Cuối cùng ông quyết định vẫn tiếp tục đợi, xem Chu Bồi Kim có thể nghe ngóng thông tin hữu ích hay không?

. . .

Mấy hôm nay, Chu Minh Dũ và Mạc Như cũng nhàn rỗi.

Buổi sáng, Mạc Như vẫn đi bắt sâu bọ như thường ngày, cô bắt sâu bọ gần như ba mươi mẫu ruộng bông của đội hai, hiện tại đi một chuyến bắt sâu bọ không bằng một phần năm trước đây.

Nhưng cô còn nuôi nhiều gà như thế, không có sâu bọ thì làm sao một ngày có một quả trứng gà được.

Vậy nên mấy hôm trước cô giả vờ đi nhầm ruộng đến đội một bắt sâu bọ, hiện tại đi một chuyến có thể bắt sâu bọ trên một mẫu ruộng ở đội hai.

Người của đội hai vô cùng kính phục Mạc Như, anh hùng bảo vệ bông không phải là giả, mọi người đã lựa chọn với con mắt tinh tường. Cô muốn bắt thế nào thì bắt thế đó, hoàn toàn không có ai hỏi han gì, thậm chí họ còn cho rằng có lẽ là sợ sâu bọ của đội một chạy đến gặm bông của đội hai nên cô cũng tiện thể bắt luôn.

Còn đội một cũng không cần hỏi nữa, nếu như hỏi người ta rồi phát hiện là bắt nhầm thì chẳng lẽ không cho bắt nữa sao? Vậy nên đội một đâm lao phải theo lao, giả vờ không biết để cô tùy ý bắt.

Các đội viên đội một cũng biết cô bắt sâu bọ rất lợi hại, vốn dĩ Chu Minh Quý cũng muốn mời cô, nhưng thấy người ta chình ình cái bụng, đội mình có tận ba mươi mẫu bông nên cũng ngại mở miệng.

Hiện tại, thấy Mạc Như chủ động bắt sâu bọ, anh ta cũng rất vui mừng nên đặc biệt tìm những cốt cán trong đội mở một hội nghị.

“Chúng ta không thể cho anh hùng bảo vệ bông điểm công tác, nhưng lần này nếu bông của chúng ta có sản lượng nhiều hơn năm ngoái, sau khi giao nhiệm vụ xong chắc chắc sẽ dư thừa, đến lúc đó cũng có thể chia điểm. Tôi đề nghị, nếu có bông dư thừa thì chúng ta phải chia cho anh hùng bảo vệ bông một ít, mọi người biểu quyết đi.”

Đội viên Tiên Tiến của đội một giơ tay biểu quyết, hơn hai phần ba số người đồng ý biểu quyết này.

Phải biết rằng nhiệm vụ bông của bọn họ vào năm ngoái vẫn chưa hoàn thành, vẫn còn nợ bông của trạm bông nên năm nay không thể không trồng hơn mười mấy mẫu ruộng được.

Nhưng sâu bọ năm nay cũng ngang ngược, nếu còn gặm hết nữa thì nhiệm vụ mà bọn họ vẫn nợ e là không hoàn thành được.

Hiện tại có anh hùng bảo vệ bông giúp đỡ, chẳng những bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ, mà còn có thể dư ra một ít, đây đương nhiên là chuyện tốt rồi.

Đó cũng là nguyên nhân, hơn nữa sâu bọ nhiều có thể cho gà ăn nên Mạc Như đến đội một bắt sâu bọ cũng rất hăng hái.

Hiện tại, buổi sáng cô đi đến ruộng của đội hai dạo một vòng rồi đi đến đội một, đến gần tối mặt trời không còn nắng nữa sẽ đi đến đội một dạo quanh, lại có thể bắt được không ít sâu bọ.

Sâu bọ chính là trứng gà, mà trứng gà chính là tiền.

. . .

Còn Chu Minh Dũ thì ban ngày đi làm, sáng trưa tối tan làm còn đi theo Chu Ngọc Trung và Chu Thành Tín học làm nghề thợ mộc.

Bọn họ đã làm xong một số vật dụng gia đình.

Chu Ngọc Trung làm một cái tủ gỗ, vốn dĩ mấy thứ đó cũ kỹ chẳng ra gì, nhưng hiện tại được tháo ra làm lại. Chỉ cần xử lý tốt tấm ván thì những vật dụng đơn giản này làm rất nhanh.

Tủ gỗ làm xong sẽ để ở đầu giường đặt gần lò sưởi, ban ngày dọn dẹp chăn bông và gối, áo quần cũng có thể để vào trong, như thế thì trên giường đất sẽ gọn gàng và sạch sẽ hơn nhiều.

Ngoài ra, ông ấy còn chuẩn bị làm một cái rương lớn, hai cái rương nhỏ, làm thêm một cái tủ áo quần, nhưng không biết ngày tháng nào mới làm xong, ông ấy cũng có thể dạy cho Chu Minh Dũ biết để anh tự làm.

Mạc Như dùng đầu bút chì vẽ những hoa văn đơn giản như mây, cuộn cỏ và như ý... lên vật liệu gỗ. Chu Bồi Cơ vừa nhìn đã chắc chắn là Hoàng đại tiên vẽ, nếu không thì sao một cô vợ ngốc sau khi khỏe lại có thể thông minh và tài giỏi như thế?

Năm đó, Chu Ngọc Trung còn làm vật dụng có hoa văn cho người ta, hiện tại rất ít người có nhu cầu này, thấy cô vẽ tranh đẹp nên nhất thời ngứa tay điêu khắc, rồi đánh bóng lên cũng rất đẹp.

Chỉ đáng tiếc là không có sơn, nhưng Mạc Như cũng thích bởi vì cô cho rằng gỗ thô có hơi thở điền viên nông thôn hơn.

Chu Thành Tín làm một bộ bàn ghế, một cái bàn vuông và bốn cái ghế, còn chuẩn bị làm một cái tủ bếp.

Chu Minh Dũ và Chu Bồi Cơ theo thầy luyện tập, dùng những vật liệu dư thừa làm mất cái ghế nhỏ, được thầy chỉ dạy nên làm rất tốt và cũng khá chắc chắn.

Hai người chia nhau, để ở nhà hai cái, còn lại thì làm quà tặng cho nhà chú và bác cả, không nhà nào chê thứ này nhiều vì lúc nào cũng không đủ dùng.

Bình Luận (0)
Comment