Chương 307: Khích tướng (2)
Thấy Hồng Lí Tử và Chu Bồi Cơ có thể làm ra vật dụng đàng hoàng như thế, ai nấy cũng cảm thấy mới lạ, mọi người sôi nổi mang ghế đẩu và ghế dài cần sửa đến để hai người gia cố, bọn họ còn mang những chiếc ghế dài không dùng ở nhà đến cho hai người dùng, động viên họ làm việc chăm chỉ, sau này mọi người làm vật dụng đều nhờ cậy vào hai người.
...
Chiều tối nay, Chu Minh Dũ đã làm xong chiếc xe tập đi dành cho trẻ con mà Mạc Như yêu cầu, con ngựa bập bênh được đặt làm bởi Chu Bồi Cơ.
Chu Minh Dũ đã đánh bóng xong xe tập đi: “Vợ! Nhìn xem có đẹp không?”
Mạc Như sờ vào, đều là dùng cát đá đánh bóng, trơn bóng không có gờ ráp nên cô rất hài lòng: “Anh Út Năm! Anh giỏi thế, làm tốt quá, bọn trẻ chắc chắn sẽ thích lắm.”
Chu Bồi Cơ: “Này! Đó là thứ tôi làm, anh ta chỉ đánh bóng, có phải cô khen nhầm người rồi không?”
Mạc Như cười nói: “Được rồi, thợ mộc của tổ hai đều giỏi.” Nói xong, cô còn giơ tay hình chữ V lên.
Chu Bồi Cơ: Đại tiên cũng là kẻ điên.
Chu Minh Dũ quay đầu nói với hắn: “Mày đặt xong trứng gà chưa? Trong giỏ có cám đấy, đến lúc đó cẩn thận đừng làm vỡ trứng gà.”
Chu Bồi Cơ cười nói: “Mày yên tâm đi, mẹ tao còn đặc biệt đan hình ca rô để đựng trứng gà, hiện tại vẫn còn đan đấy, đan xong thì đưa cho mày.”
Liễu Tú Nga có tay nghề đan không tệ, mọi người đều biết rất rõ điểm này, người khác chỉ đan những thứ thường dùng như giỏ hay giày rơm, nhưng bà ta lại có thể tự thiết kế đan một số hoa văn, còn người khác đều không làm được.
Hắn lại nói nhỏ: “Chu Minh Dũ! Tối nay tao đi với mày.”
Hôm nay cuối tháng, tháng này không có ngày ba mươi nên ngày hai mươi chín được coi là ngày ước định. Chu Minh Dũ đi gặp Khâu Lỗi để chuyển hàng.
Chu Minh Dũ nhắc nhở hắn: “Tối nay là đại hội công xã nên mọi người đều phải đi.”
Tối nay họp ở quảng trường Hồng Kỳ, mấy hôm trước Trương Căn Phát đã gào thét rồi, hôm nay mới sáng sớm đã gào to đến hiện tại, muốn quên cũng không quên được.
Chu Bồi Cơ có chút thất vọng, chỉ vào Mạc Như: “Có phải mày muốn dẫn cô ta đi theo.”
Anh ta nhìn Mạc Như có chút sợ hãi, mang thai mà cả người không mập thêm chút nào, ấy thế mà cái bụng lại to khủng khiếp, phần eo nhỏ đến đáng thương, hắn cảm thấy nếu không cẩn thận thì có thể bị gãy. Hắn hứng thú ác ý nghĩ rằng đi bộ mệt chết đi được thế mà cô ngày nào cũng đi bắt sâu bọ, Chu Minh Dũ có chút chuyện cô cũng đi theo, nếu như nói không phải là Hoàng đại tiên thì kỳ lạ rồi.
Thực ra, Chu Minh Dũ không muốn Mạc Như đi theo, lần này nhiều nhất là bốn trăm quả, anh trực tiếp gánh là được rồi.
Nhưng Mạc Như lại sợ đường tối, anh gánh đi lỡ làm vỡ trứng gà thì mất tiền nên cô bảo anh mượn đội xe đẩy để đẩy cô và giỏ tre, vừa có thể che mắt thế gian vừa có thể đảm bảo trứng gà được an toàn.
Cô rất thích đi ra ngoài cùng Chu Minh Dũ, cô cảm thấy có thể cùng nhau phấn đấu nỗ lực cho cuộc sống, để bản thân được đầy đủ và hài lòng, cả người đều tràn đầy tinh thần hăng hái và sức sống.
Mạc Như nhìn Chu Minh Dũ, anh cũng quay lại nhìn cô cười.
Chu Bồi Cơ nhìn không quen bộ dạng hai người nhìn nhau cười trong lòng ngầm hiểu ý nhau, cứ như thể chỉ có hai người mới có bí mật giữa trời đất này.
Hắn nói: “Tôi bảo, cô ta cũng sắp sinh rồi mày còn để cô ta đi theo vất vả sao? Không sợ cô ta mệt à?”
Mạc Như cười nói: “Cũng tạm, cũng không phải chỉ có mình tôi, người khác cũng như thế, mệt chút cũng chẳng sao.” Nhập gia tùy tục mà, lúc này không có ai làm ra vẻ, người phụ nữ khác mang thai sắp sinh cũng phải đi làm ruộng, gánh nước, cuốc đất gì đó cũng đều tự mình làm hết, cô chỉ đi tới đi lui bắt sâu bọ là nhẹ nhàng quá rồi.
Chu Bồi Cơ: Cô nghĩ là tôi đang khen cô à.
Trong thôn lại vang lên tiếng loa sắt chói tai: “Các đồng chí xã viên, tất cả chú ý, xin chú ý! Ăn cơm tối xong mau chóng đến công xã, toàn thể xã viên đều phải đi, mở một cuộc đại hội công xã.”
Tiếng gào thét cứ lặp đi lặp lại vì sợ mọi người quên.
Để không làm chậm trễ công việc của các xã viên, đại hội công xã sẽ được mở vào buổi tối, nếu không phải bên trên có quy định thì Trương Căn Phát có thể dày vò mọi người vào buổi trưa sao?
Chu Bồi Cơ nói: “Mai con ba ba xấu xa này, suốt ngày làm người ta thấy chán ghét.”
Hôm nay tan làm sớm, ăn tối cũng sớm, ăn xong tiếng loa lại tiếp tục gào thét trên khắp đường phố để xã viên mau chóng đến công xã họp.
Ngoại trừ một số người lớn tuổi không đi nổi và trẻ em, những người khác từ độ tuổi bảy mươi trở xuống sáu bảy mươi tuổi về cơ bản đều bị gào thét là phải đến họp.