Nhưng đội một thì không được, cô bắt trong thời gian rất ngắn, đất lại nhiều, có nơi vẫn chưa bước đến, ít nhất phải bắt hai lượt mới đỡ hơn chút.
Chu Minh Dũ dặn dò cô phải chú ý đừng vất vả quá, rồi anh đi đến phía nam của thôn xem có chuyện gì xảy ra. Anh về nhà trước một chuyến, thấy không có ai ở nhà, hàng xóm cũng không có ai, anh nghe thấy đầu thôn đang khua chiên đánh trống nên vội chạy đến.
Quả nhiên, trên sân bãi của đại đội có treo băng rôn: Nhiệt liệt chúc mừng công xã Hồng Kỳ được thành lập. Nhiệt liệt chúc mừng đại đội Tiên Phong đã xây dựng được nhà ăn công cộng toàn diện. Trên sân bãi tập trung rất đông người, đội chiêng trống đang đánh rộn cả lên.
Chu Minh Dũ đến sân bãi của đội hai, nhìn thấy Trương Căn Phát ở đó khoa tay múa chân, ông ta yêu cầu Chu Thành Chí đặt bếp tập thể ở đây, sau này bảo các xã viên đội hai đến đây ăn cơm.
“Đội trưởng Chu! Công xã có chỉ thị, tất cả các xã viên phải ăn ở nhà ăn lớn trong vòng một tháng để tận hưởng lợi ích của công xã chủ nghĩa công xưởng. Ông phải noi theo đội ba đội bốn, xây nhà ăn ở nơi dễ thấy nhất, vừa đi vào thôn đã có thể nhìn thấy.”
Trốn trong thôn bần tiện làm gì, thật nhỏ mọn.
Chu Thành Chí không nghe ông ta nói, ông nói giọng ồm ồm: “Xây ở đây thì mùa đông phải làm sao? Mùa đông trời lạnh cóng như thế, ai cũng thiếu áo quần, bảo bọn họ chịu lạnh của cái gió tây bắc và ăn cơm sao?”
Trương Căn Phát yêu cầu tất cả xã viên của đại đội Tiên Phong đều phải ăn ở nhà ăn, như thế mới có thể thể hiện được cục diện thân mật như người một nhà, mới có thể nói lên phong cách của chủ nghĩa cộng sản. Nếu ai cũng về nhà ăn cơm thì chính là muốn tự làm mình trở nên đặc thù, ích kỷ, chủ nghĩa chỉ có lợi cho bản thân, đó là không đúng, mọi người cần phải cùng nhau ăn cơm mới được.
Nhưng ông ta hoàn toàn sẽ không xem xét việc cùng nhau ăn cơm có thích hợp hay không, mà chỉ xem xét làm thế nào mới có thể nâng cao địa vị và thành tích của bản thân, có thể giành công tranh sủng với công xã.
Còn có một nguyên nhân rất quan trọng khác, đó là sau khi nghe thấy Chu Thành Chí nói về chuyện xưởng làm giấy thì ông ta đã bàn bạc với các anh em và con trai, đều ủng hộ ông ta nhất định phải giành được vị trí xưởng trưởng này.
Nếu đám người Chu Thành Chí không đồng ý thì sẽ bắt chẹt bọn họ ở nhà ăn.
Vậy nên lúc này ông ta cố ý đến đây vì mục đích bới lông tìm vết, vốn dĩ chỉ cần bọn họ xây nhà ăn là được, không gò bó ở đâu hết, nhưng hiện tại ông ta lại muốn làm khó dễ bọn họ hơn nữa.
Chu Minh Dũ nói: “Đội trưởng của chúng ta nói đúng, có người còn không có áo bông để mặc, mùa đông trời lạnh sao đến ăn cơm được, cơm vẫn chưa ăn đã lạnh cóng đóng băng rồi.”
Trương Căn Phát nghe thấy giọng nói của Chu Minh Dũ, ông ta thầm vui mừng, lập tức vặn hỏi: “Chu Minh Dũ! Cậu đi đâu đấy, sao đêm qua không đến tham dự đại hội công xã?”
Chu Minh Dũ không quan tâm đến lời chất vấn của ông ta mà nói tiếp: “Đại đội trưởng, chúng ta có thể nói chuyện với nhau dựa vào lương tâm, nếu ông thực sự nghĩ cho xã viên thì phải cân nhắc những người già và trẻ nhỏ có chống chọi được với cái lạnh hay không?”
Trương Căn Phát lại như thể bỗng nhiên có được sức mạnh của thượng phương bảo kiếm hòa thần nên ông ta nhất định phải cứng rắn hơn nữa, ông ta cũng không đáp lại lời của Chu Minh Dũ mà tiếp tục vặn hỏi: “Chu Minh Dũ! Có người tố giác cậu đầu cơ tích trữ nhân lúc đêm tối, cậu hãy nói thật đi. Rốt cuộc đêm qua đã làm gì?”
Chu Minh Dũ cười khẩy: “Đại đội trưởng! Ông không thể răng trên chạm răng dưới rồi bôi nhọ người khác được. Chúng tôi không phải cái người họ Trần nên sẽ không nghe ông bôi nhọ đâu.”
“Chu Minh Dũ!” Trương Căn Phát hai tay chống nạnh, tự tăng thêm cho mình biết bao khí thế: “Bí thư đại đội trước giờ không bôi nhọ người khác, đều là bọn họ đoạn tuyệt với Đảng và nhân dân. Cậu…” Ông ta đưa tay chỉ về phía Chu Minh Dũ: “Nếu không trả lời thành thật thì cũng là đoạn tuyệt với Đảng và nhân dân.”
Chu Thành Nhân cùng Trương Thúy Hoa và những người khác cũng chen chúc đến, Trương Thúy Hoa chửi mắng: “Đừng có ỷ là bí thư đại đội thì có thể ức hiếp dân, Hồng Lí Tử của chúng tôi ngủ ngon ở nhà thì có thể đi đâu? Ai tố giác thì ông bảo hắn ra đây tranh luận, nói cho ra ngô ra khoai, lấy bằng chứng ra đây.”
Bà cũng chống nạnh, liếc nhìn đám đông: “Ai nói, đứng ra đây. Nếu không có ai đứng ra thì chính là bí thư đại đội một mực bôi nhọ.”
Chu Bồi Cơ từ phía sau chen lên, cười nói với Trương Căn Phát: “Bí thư! Ông đang làm gì thế? Ngày vui thế này không nhanh chóng khua chiêng đánh trống chúc mừng lại đi gây chuyện. Chúng tôi cho rằng một bí thư như ông rất oai phong, đại đội Tiên Phong vừa thành lập đã lấy cốt cán Tiên Phong ra tế cờ rồi sao? Chậc chậc, cũng đúng là rất oai đấy.”