Nghe hắn nói như thế, có rất nhiều người của đội một và đội hai cũng la ó Trương Căn Phát.
Trương Kim Lạc cũng chạy đến mắng chửi: “Các người làm gì thế? Muốn ép buộc bí thư đại đội hay sao? Tôi nói cho các người biết, bí thư đại đội các thôn cũng là cán bộ Đảng, nếu các người công kích cán bộ Đảng thì cũng chính là phản cách mạng.”
Chu Minh Dũ nói: “Anh xem, tôi đã từng nói gì ấy nhỉ, chúng tôi nghiêm túc cày ruộng nộp thuế lương thực, ủng hộ chính sách của công xã nhưng có người lại vô cớ sinh sự, không muốn người khác sống một ngày nào bình yên. Tôi không nhìn thấy công kích cán bộ Đảng, tôi chỉ nhìn thấy cán bộ Đảng muốn ức hiếp dân chúng. Trương Kim Lạc! Tôi nói cho anh biết, các người mới là tách rời khỏi quần chúng nhân dân, bội nhọ Đảng và chủ tịch Mao, mưu mô khó lường, tội ác tày trời. Các người mới là chịu sự xúi giục âm thầm của tư bản chủ nghĩa, muốn tạo ra mâu thuẫn cán bộ, chia rẽ tình cảm gia đình thân thiết như cá và nước giữa Đảng và nhân dân.”
“Tốt!” Chu Bồi Cơ và những người khác dẫn đầu vỗ tay lốp bốp, bọn họ càng lớn tiếng la hét Trương Căn Phát và đám người kia.
Những lời nói đó của Trương Căn Phát đều là học vẹt từ cán bộ cấp trên Anh Vũ, ông ta làm gì biết câu đó, nếu ông ta tự nói thì ông ta đã không biết mưu mô khó lường là có ý gì.
Ông ta biết mâu thuẫn cán bộ, cá và nước một gia đình thân thiết, không ngờ kẻ lỗ mãng cũng biết nói những lời nho nhã như thế mà ông ta lại không biết.
Đúng lúc này, Trương Kim Hoán chạy đến: “Làm gì thế? Đều cùng một đại đội, đừng có tìm cách chia rẽ, chúng ta mãi mãi cùng một đại đội, là người thân một nhà.”
Anh ta chạy đến tát thằng em trai một cái, rồi kéo Trương Căn Phát, bảo ông ta đừng quên chuyện quan trọng.
Trương Căn Phát cũng lấy lại bình tĩnh, khốn kiếp, bị kẻ lỗ mãng như Hồng Lí Tử làm cho tức chết mà quên mất chuyện quan trọng.
“Đội trưởng Chu! Vậy các người định xây nhà ăn và xưởng làm giấy ở đâu?” Ông ta kéo dài giọng nói, chắc hẳn Chu Thành Chí cũng biết ý của ông ta.
Chu Thành Chí nói: “Ở đây xây bếp thì không có nồi, cũng không có phòng lớn, mùa đông đến ăn cơm ở trong sân bãi rất lạnh. Hay là dựng nhà ăn trong nhà các xã viên là được rồi, tổng cộng khoảng năm mươi hộ, dựng thêm nhiều nhà ăn là được.”
Ông chia như thế cũng là có căn cứ, hoặc là ăn chung ở nhà, hoặc là ăn chung với hàng xóm, bảy tám hộ chung một nhà ăn.
Nghe Chu Thành Chí nói vậy, Trương Căn Phát rất đắc ý, con lừa cứng đầu, dù sao vẫn phải xây nà ăn và ăn nồi cơm lớn như lời bí thư đã nói.
Chu Minh Dũ đứng bên cạnh nhịn cười, bác cả đội trưởng lại chơi Trương Căn Phát rồi. Đến lúc đó cả gia đình cùng nhau ăn cơm, lương thực vẫn là nhà nào của nhà nấy, mọi người đều góp khẩu phần lương thực và rơm củi lại với nhau, sau đó tập trung làm ở nhà đó.
Để công bằng, có thể để các gia đình luân phiên.
Trên thực tế, nếu giả vờ quay đầu vẫn là tự mình bận rộn, một gia đình nhiều nhất là có hai cái nồi, bảy tám hộ cũng có đến bốn mươi người, ở cùng một nhà hoàn toàn không hợp với tình hình khách quan.
Chỉ cần cán bộ công xã không đến cưỡng chế thì bọn họ sẽ có cách đối phó với Trương Căn Phát.
“Vậy… xưởng làm giấy thì sao?” Trương Căn Phát liếc nhìn Chu Thành Chí.
Chu Thành Chí đâu thể nào không biết ý của ông ta? Ông cũng không nói xây dựng xưởng làm giấy ở đâu, chỉ nói: “Ai có thể xin phép xây dựng xưởng thì người đó làm xưởng trưởng.”
Nghe thấy vậy, Trương Căn Phát đắc ý nói: “Đợi mà xem, tôi nhất định sẽ làm xưởng trưởng.”
Trước đây nói tuyển cử chẳng qua chỉ là cái cớ, Trương Căn Phát hiểu rất rõ, nếu bản thân không đến giành chức xưởng trưởng thì Chu Thành Chí nhất định sẽ làm.
Coi ai là kẻ ngốc chứ.
Trương Căn Phát hành động rất nhanh, ông ta đã cho kế toán trong đại đội viết đơn xin phép ngay trong ngày. Ông ta dẫn theo Trương Kim Hoán chạy đến công xã tìm xã trưởng Tống phê duyệt, rồi nộp đơn xin phép cho chủ nhiệm hợp tác xã, khi mời anh ta đến huyện họp sẽ đóng dấu và giao nhận với hệ thống mua bán ở huyện, để tiện bảo đảm đại đội Tiên Phong có thể thuận lợi mở xưởng làm giấy.
Khâu Vân đã xin chỉ thị của giám đốc rồi, giám đốc cảm thấy không phải là chuyện gì to tát, xưởng làm giấy của đội sản xuất cũng không biết có thể làm ra giấy vệ sinh hay không nên đã giao cho anh ta toàn quyền phụ trách. Nếu có thể làm ra thì hợp tác xã sẽ nhận hàng, còn nếu không làm ra được thì đội sản xuất cũng tự chịu trách nhiệm lời lỗ, không có liên quan gì đến bọn họ.
Lúc này hiệu quả công việc vẫn rất nhanh, nộp văn kiện lên chỉ cần đóng ba con dấu là xong, không cần phải qua mấy chục bàn tay đóng mấy chục con dấu.