Bà ta lại cầm tay Mạc Như loay hoay nhìn, rồi sờ vào bụng cô, bà ta vừa sờ vừa hỏi mấy câu liên tiếp, rồi cười nói: “Không sao đâu, rất là tốt, đứa bé này có hơi nghịch ngợm, không ngoan ngoãn trở về vị trí cũ.”
Chu Minh Dũ thắt tim lại: “Bác, là vị trí thai nhi không đúng sao?”
Hà tiên cô nói: “Cũng không phải là không đúng mà là đứa bé này nó nghịch ngợm ham chơi quá, hình như lâm bồn hơi trễ, hai hôm nay có phải là nó có động tác xoay mình không?”
Chu Minh Dũ nói: “Hai hôm trước nó cứ cựa quậy, kiểu như cái mông đang thay đổi vị trí, chính là lúc đó.”
Mạc Như nghĩ lại dường như cũng như vậy, thỉnh thoảng nó thật sự rất nghịch, biết làm động tác xoay mình, cô cũng quen rồi nên không để tâm lắm.
Hà tiên cô nói không sao, bà ta sẽ xoa bóp cho cô, để nó ngoan ngoãn không cựa quậy lung tung lúc lâm bồn.
Bà ta để Mạc Như nửa nằm nửa ngồi, bắt đầu xoa bóp bụng. Trong phút chốc, Mạc Như có cảm giác cục cưng mất kiên nhẫn cựa quậy một lúc như thể đang nói con đang ngủ mà mẹ làm gì thế, cứ bắt con phải cựa quậy, thế thì con động đậy cho mẹ xem.
Hà tiên cô vừa xoa bóp vừa lẩm bẩm, cũng không biết là bà ta đang nói gì.
Qua khoảng hơn nửa tiếng, Hà tiên cô mới dừng lại, than ngắn thở dài, rồi cầm lấy chiếc khăn mặt mà Trương Thúy Hoa đã đưa lau mồ hôi: “Rất tốt, không sao cả, đừng quá lo lắng.”
Chu Minh Dũ liên tục nói lời cảm ơn.
Hà tiên cô nói: “Phụ nữ mang thai mười tháng thật sự không dễ dàng, lúc mang thai lo lắng hoảng sợ, rồi đến khi sinh xong phải lo đủ thứ, đợi nó lớn lên thì nghĩ đến chuyện con dâu ôm cháu trai.” Nói xong, bà ta cũng tự cười một mình.
Trương Thúy Hoa cũng rất có cảm xúc: “Nói cũng đúng lắm.”
Hà tiên cô bảo Mạc Như nghỉ ngơi cho tốt: “Mấy ngày cuối cùng đều như thế, bụng quặn thắt đau đớn, con dâu đừng có sợ.” Bà ta lại nói với Trương Thúy Hoa: “Hai hôm nay đừng để cô ấy đi làm việc, cứ ở nhà nghỉ ngơi thôi.”
Tất nhiên là Trương Thúy Hoa đồng ý, bà ta không phải là kiểu mẹ chồng cứ bắt con dâu sinh xong mới được nghỉ ngơi.
Bà cũng cười nói: “Không sao thì tốt rồi, khi chúng tôi mang thai, thỉnh thoảng bụng cũng đau, đau quặng bụng dưới mà cũng phải ra ruộng làm việc, rồi cũng chẳng để tâm mấy cứ thế mà qua đi. Vợ Út Năm dạo trước vẫn rất khỏe không có bị đau gì, giờ bỗng nhiên lại đau như thế nên có chút sợ hãi.”
Hà tiên cô gật đầu: “Cái thai đầu tiên đều như thế cả.”
Mạc Như và Chu Minh Dũ nói lời cảm ơn bà ta, hai người nhìn nhau cười, cả hai đều bị một phen hú vía. Tuy có chút chuyện bé xé ra to, nhưng cũng là lần đầu làm ba làm mẹ nên chân tay lúng túng nên vì tình mà có thể tha thứ được.
Kể ra, từ sau khi cô xuyên không đến, ngoại trừ chân bị chuột rút ở đêm đầu tiên, sau này cũng rất tốt, cũng không có gì quá khó khăn. Chân cũng không sưng lắm, mặc dù ít thèm ăn nhưng vẫn có thể ăn được, giai đoạn sau thường xuyên đi tiểu, cũng không thể nằm xuống để ngủ nhưng chất lượng giấc ngủ vẫn rất tốt.
Nói chung thì cô cũng không bị giày vò nên hôm nay có chút hỗn loạn.
Hai bà nói với nhau mấy lời, sau đó Hà tiên cô chào tạm biệt.
Trước khi đi, Hà tiên cô nói: “Con dâu đừng có lo, cứ coi như đang ấp một quả trứng, cứ mặc kệ nó, đến ngày thì tự khắc sẽ sinh ra thôi. Càng xem trọng nó thì nó sẽ càng gây khó dễ cho mình đấy.”
Mạc Như: Hóa ra là vậy.
Lúc này quả trứng trong bụng đạp cô một cái, vị trí của cái chân này cao hơn chút so với trước đây, xem ra thật sự lâm bồn đổi vị trí rồi sao?
Ái chà, cuối cùng cũng phải dỡ hàng rồi, nghĩ đến cô vẫn thấy có chút kích động.
Trương Thúy Hoa tiễn Hà tiên cô ra ngoài. Đi đến cổng, Hà tiên cô kéo tay bà: “Em gái, chúng ta nói chuyện với nhau một lát.”
Trương Thúy Hoa lập tức cảm thấy có phải là có chuyện gì: “Có phải là vợ Út Năm...”
“Không phải, cũng không có gì to tát, chỉ là…” Hà tiên cô đắn đo giây lát: “Dù sao thì tuổi tác vẫn còn nhỏ, xương cốt lại yếu, đứa bé thì không nhỏ, vị trí thai cũng có hơi bị lệch, sợ là đến lúc sinh sẽ vất vả lắm đấy.”
Trương Thúy Hoa nóng lòng: “Có nghiêm trọng không? Có cần đưa đến bệnh viện huyện không?”
Hà tiên cô liên tục xua tay: “Không, không cần, không phải là tôi nói không tốt, ý của tôi là vóc người chưa trưởng thành, xương chậu nhỏ, đứa bé thì hơi lớn, lại là cái thai đầu tiên, đến lúc sinh chắc chắc sẽ rất vất vả nhưng không có gì nguy hiểm, đến bệnh viện cũng vậy mà thôi.”
Trương Thúy Hoa thì thầm trong lòng chắc là có Đại tiên phù hộ rồi.
Bà đã hẹn sẵn với Hà tiên cô, đến khi Mạc Như sinh con sẽ gọi bà ta đến đỡ đẻ.