Thực ra bà cũng biết đỡ đẻ, vào thời điểm này người ta thường đẻ nhiều con, đẻ nhiều thì có kinh nghiệm, gia đình có đứa thứ hai thứ ba cơ bản đều là do bà đỡ đẻ.
Nhưng Mạc Như tuổi còn nhỏ, lại là cái thai đầu tiên nên bà cũng sợ có gì đó bất trắc nên vẫn phải tìm Hà tiên cô cho yên tâm. Dù sao Hà tiên cô cũng là bà đỡ chuyên nghiệp, có bản lĩnh gia truyền rồi.
Sau khi tiễn Hà tiên cô về, Trương Thúy Hoa quay lại nói với Mạc Như: “Hai ngày nay con hãy về nhà ở để tiện có người chăm sóc.”
Chu Minh Dũ nói: “Người trong nhà thì đi làm, ồn ào chút lại không ngủ được nên tốt hơn là ban ngày về nhà, ban đêm mẹ đến đây ngủ.”
Gian phòng ở phía đông cũng xong rồi, chỉ cần lót rơm lúa mì lên là có thể ngủ được.
Trương Thúy Hoa suy nghĩ thấy cũng được: “Dù sao mấy hôm nay tạm thời đừng đi bắt sâu bọ nữa, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
Mạc Như đồng ý.
...
Ban ngày mọi người đều phải đi làm, trong nhà chỉ có bốn đứa trẻ, Mạc Như chỉ ở không mà không làm gì cũng thấy chán ngắt.
Kể từ sau khi cô xuyên không đến, cô thực sự đã quen với cuộc sống bận rộn rồi. Cho dù là xe sợi dây thừng hay nhặt viên đá thì cô cũng cảm thấy có thu hoạch.
Hôm nay không ra ngoài, cô cũng thấy nhàn rỗi quá nên cô lấy ra vải vụn mà mình đã cất để may đồ cho cục cưng.
Mới sinh ra nằm trên giường đất, đắp cái khăn vải là được rồi, nhưng đợi đến khi lớn thêm hai tháng nữa nó ra ngoài ngắm cảnh mà không có đồ mặc thì không được. Mặc dù hiện tại vẫn rất nóng, nhưng sáng và tối tháng tám sẽ rất lạnh, không cho đứa bé mặc đồ cũng không được.
Thời điểm này, trình độ dệt vải rất kém, tỷ lệ ngâm nước của vải bông rất lớn. Sau khi mua về cô đã xử lý rũ hồ và ngâm nước, cô giặt sạch sẽ, hiện tại chỉ cần trực tiếp cắt và may là được.
Ban đầu vải bông không phải màu trắng mà là màu be bẩn, Mạc Như muốn tìm ít thuốc nhuộm thực vật để nhuộm màu cho khỏi quá kho coi.
Hoa và thân mềm của cây hòe có thể tạo ra nước màu tím, hoa thạch lựu và hoa móng tay có thể nhuộm màu đỏ, hạt cây hòe có thể nhuộm màu vàng xanh.
Trong nhà có trồng cây hòe, mỗi khi đến tháng năm tháng sasu đều bóc hạt cây hòe phơi khô, tích trữ có thể mang đến hợp tác xã đổi thành tiền.
Hạt cây hòe vốn có sẵn, Mạc Như định nhuộm màu đó.
Cô đặt bàn ăn trong gian nhà chính, quét sạch sẽ rồi dùng làm bàn may, như thế cũng có thể trông chừng bọn trẻ.
Nê Đản Nhi đang ở bên cạnh đọc sách viết chữ, thỉnh thoảng lại hỏi cô. Cúc Hoa đang dẫn dắt em trai em gái chơi trò cưỡi ngựa trong sân. Hai chiếc xe tập đi trở thành vật quý, ba đứa trẻ đều rất thích, chiếc xe thu hút sự chú ý của bọn trẻ nên Kha Lạp Nhi cũng không bao giờ lẻn ra ngoài nữa.
Cô trực tiếp làm bộ đồ hòa thượng cho bọn trẻ, hiện tại Mạc Như cắt và may rất thuần thục. Để sử dụng kéo cắt may, cô còn đặc biệt luyện tập cắt bằng tay trái.
Gần trưa, quần áo đã được may xong. đứa bé trong bụng cô yên tĩnh cả buổi sáng, thỉnh thoảng cũng cựa quậy chốc lát mức độ cũng không lớn, nhưng vị trí thai nhi lại đi xuống dưới làm cô đau quặn thắt bụng dưới.
Buổi trưa, Trương Thúy Hoa về sớm hơn, bà lo liệu cơm trưa, không để cho Mạc Như làm việc gì.
Mặc dù đã bắt đầu ăn nồi cơm lớn, nhưng đội hai vẫn tự do hơn chút. Ý của Chu Thành Chí là nhà nào không có người nấu ăn hoặc bản thân không thích nấu ăn thì có thể kết nhóm đến ăn nhà ăn. Nếu trong nhà có người cảm thấy đến nhà ăn phiền phức thì bản thân nấu chút gì đó ăn cũng chẳng sao.
Dù sao cũng đã xây nhà ăn rồi, nếu Trương Căn Phát bới lông tìm vết cũng dễ ứng phó.
Trương Thúy Hoa nhấc nồi lên bếp rồi bảo Nê Đản Nhi nhóm lửa, bà giúp Mạc Như lấy hạt cây hòe ra nhuộm màu.
“Trước đây dệt vải đều phải nhuộm màu, ở nông thôn có phường nhuộm, nhưng nhuộm một mảnh vải tốn rất nhiều tiền, chúng ta không có tiền nhuộm thì tự mình lo liệu. Làm chút hạt cây hòe hay hoa móng tay gì đó...” Trương Thúy Hoa nói chuyện hăng say về chuyện nhuộm vải.
Mạc Như cũng không ngờ bà lại ủng hộ chuyện tự mình làm, ban đầu cô suy nghĩ mẹ chồng sẽ nói bộ đồ cho trẻ con chỉ cần may ứng phó là được rồi, còn nhuộm màu gì chứ, nhưng hiện tại thấy Trương Thúy Hoa giúp cô lo liệu thì cô lại càng thấy hào hứng hơn.
Trương Thúy Hoa nói: “Con ngồi sang một bên đi, để đó mẹ làm cho.”
Hà tiên cô nói như thế khiến bà cũng ngẫm nghĩ trong lòng, bà cũng cảm thấy bụng của vợ Út Năm hơi to khiến vóc dáng của cô lại càng nhỏ đi.
Mạc Như cười rồi đứng sang một bên nhìn.
Trương Thúy Hoa đặt hạt cây hòe lên trên bảng đá, nghiền nát rồi đựng vào trong chậu sành, bà trực tiếp đổ nước nóng vào trong để ngâm. Sau đó, một cái bếp đơn giản được dựng lên với ba hòn đá, bà đặt chậu sành lên trên, bên dưới đốt lửa nhỏ để không làm chậu sành bị vỡ vì quá nóng.