Để lửa liu riu, màu của hạt cây hòe cũng lên rồi.
Trương Thúy Hoa lại đi tìm một ít phèn chua, không biết vải nhuộm còn sót lại từ tháng năm nào, nó to bằng ngón tay, dù sao cũng không dùng nên bà bỏ vào trong.
Mọi người cũng sắp về ăn cơm rồi, bà bảo Mạc Như ngâm vải và áo quần vào trong rồi nhuộm là được, ngâm nguyên ngày là được rồi.
“Hạt cây hòe nhuộm màu vàng xanh bao nhiêu năm cũng không phai màu.” Trương Thúy Hoa bưng chậu sành lên giúp Mạc Như đặt trong sân.
Chu Minh Dũ trở về, hỏi thăm Mạc Như trước: “Hôm nay em có khó chịu không?”
Mạc Như cười: “Cũng không có gì đắc biệt cả.”
Vừa dứt lời, bụng cô quặn thắt lại, cô lập tức nhíu mày khiến Chu Minh Dũ lo lắng.
“Không sao.” Cô xua tay bảo Chu Minh Dũ đi ăn cơm.
Trương Cấu ở bên kia nhìn chằm chằm vào bụng Mạc Như, trong lòng thì thầm: Chắc chắc là con trai.
Đinh Lan Anh thấy cô cứ dán mắt vào, mấy hôm nay người cũng có chút thần bí, đẩy chị ta: “Mẹ Lan Tử Nhi, cô làm gì thế?”
Trương Cấu lập tức kéo Đinh Lan Anh sang một bên, nói một cách bí ẩn: “Chị dâu hai, em nói chị nghe, cái thai này của Sỏa Ni chắc chắn là con trai.”
Đinh Lan Anh cười nói: “Sao cô lại chắc chắn như thế? Đừng có nói nữa, hai vợ chồng Sỏa Ni chỉ muốn có con gái thôi. Tôi nói cô biết, cái thai đầu tiên là con gái mới tốt, áo bông nhỏ ấm áp, lớn hơn chút có thể trông em giúp. Nếu mà là con trai, lớn lên chút lại ra ngoài lông bông thì ai trông em giúp, không mượn sức được thì bản thân phải tốn sức lắm nếu sau này sinh thêm một đứa nữa.”
Trương Cấu lập tức nhìn chằm chằm Nê Đản Nhi, đôi mắt sáng rực: “Chị nhìn Nê Đản Nhi chỉ là thằng nhóc thôi đấy, nhưng nó biết nhóm lửa nấu ăn trông em.”
Đinh Lan Anh cười: “Chẳng phải còn nhỏ sao? Đợi lớn lên rồi cô xem, nếu đi theo chú Năm thì còn được, chứ đi theo người khác thì cô đợi mà xem.”
Đàn ông trong nhà này, ai cũng như nấy, chỉ lười biếng không biết làm gì.
...
Mạc Như vốn nghĩ bản thân mới bắt đầu có cảm giác đau bụng dưới quặn thắt, ít nhất cũng phải đợi năm sáu ngày nữa mới có thể phát động, nào ngờ sáng sớm ngày hôm sau trời vẫn còn tờ mờ sáng đã bắt đầu rồi.
Cô cảm thấy bụng đau quặng từng cơn, cô gọi Chu Minh Dũ: “Minh Dũ, Minh Dũ, sắp sinh rồi.”
Hai hôm nay, Chu Minh Dũ cũng rất căng thẳng, ban đêm hoàn toàn không ngủ được, chốc chốc lại tỉnh, trời sắp sáng vừa ngủ được một giấc thì nghe thấy cô gọi nên anh ngồi bật dậy.
Anh nhảy xuống đất chạy ra ngoài, Mạc Như thấy vậy gọi: “Áo quần.”
Lúc này, Chu Minh Dũ mới nhận ra mình chưa mặc quần, anh vội quay lại mặc quần vào rồi chạy ra ngoài mà không kịp mặc áo.
Anh chạy ra sau nhà, gõ cửa sổ ầm ầm: “Mẹ! Sỏa Ni sắp sinh rồi.”
Trương Thúy Hoa cũng đã thức giấc đang định ngồi dậy, bà trả lời một tiếng: “Đến rồi đây.”
Tiếng hét của anh làm Đinh Lan Anh và Trương Cấu cũng thức giấc, bọn họ đều hỏi có chuyện gì xảy ra.
Trương Thúy Hoa nói: “Sỏa Ni sắp sinh rồi, dâu nhà thằng hai đến giúp đi, còn dâu nhà thằng ba đi nấu ăn.” Nói xong, bà vội vàng ra khỏi cửa chạy đi gọi Hà tiên cô.
Mặc dù Trương Cấu sùng bái người đàn ông Sỏa Ni, nhưng chị ta lại có thành kiến rất lớn với mẹ chồng. Bản thân chị ta cũng sinh con vào khoảng thời gian này, Trương Thúy Hoa chỉ nhìn rồi nói: “Gấp gì chứ, chỉ là sinh con thôi mà, chả có gì to tát cả.”
Hiện tại, nhìn bộ dạng nôn nóng của bà, chẳng lẽ nhà Út Năm sinh ra cục cưng yêu quý ư?
Sau đó chị ta lại nghĩ, Sỏa Ni nhất định sẽ sinh con trai. Chị ta cảm thấy Mạc Như giỏi giang hơn người khác nhiều, cao to mạnh mẽ như đàn ông, lại có thể lấy được mười điểm công tác nên đương nhiên là nên lấy điểm công tác giỏi nhất, sinh con cũng giỏi nhất, nhất định sẽ sinh ra một thằng con trai.
Chị ta cảm thấy Mạc Như sinh con trai còn quan trọng hơn bản thân sinh con trai.
Trương Thúy Hoa đến gõ cửa nhà Hà tiên cô, Ngô Mỹ Anh vừa nghe thấy cũng nói muốn giúp đỡ, Trương Thúy Hoa nói: “Nhà thằng hai đã qua đó rồi, mấy đứa cứ đi làm đi, đừng có chậm trễ.”
Bà cùng Hà tiên cô đi đến nhà Chu Minh Dũ, trên đường đi bà có chút lo lắng, hỏi: “Có phải phát động sớm rồi không?”
Hà tiên cô: “Chúng ta cứ xem tình hình trước.” Khi đi qua sát vách phía tây, bà ta liếc nhìn bên trong cửa, người trong cửa vốn đang nằm lén nhìn qua khe cửa thì lúc này cũng vội vàng tránh ra vì sợ bị nhìn thấy.
Hà tiên cô cũng không quan tâm mấy mà chỉ vội vàng đi cùng Trương Thúy Hoa.
Kể từ khi Trương Thúy Hoa đến gõ cửa, Lương Thục Anh đã trốn bên trong cửa cửa nghe lén. Lần trước trời chưa sáng đã đến gõ cửa, lần này cũng lại đến, xem ra là sắp sinh rồi hay là có chuyện không hay rồi?