Bà ta dặn dò Mạc Như, “Con dâu! Cháu ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi đi, lát nữa bác sẽ bảo cháu gắng sức, cháu cứ làm theo những gì bác nói là được.”
Mạc Như gật đầu.
Trương Thúy Hoa bảo Đinh Lan Anh bưng một bát trứng luộc đến rồi đút cho Mạc Như ăn.
Hà tiên cô nói: “Ăn nhiều chút để lát nữa có sức mà sinh.”
Bà ta lại an ủi Mạc Như: “Không có ai sinh con mà không đau đớn, đợi đến đứa thứ hai thì sẽ không còn thấy đau nữa. Cháu còn trẻ nên đau hơn chút, nhưng đến lúc hồi phục lại nhanh và tốt hơn người khác, sẽ không bị ảnh hưởng gì cả.”
Mạc Như cố ăn hết một quả trứng, đau đến mức toát mồ hôi, không mở nổi miệng nữa.
Hà tiên cô cười nói: “Chốc nữa sẽ nhanh hơn nhiều.”
Bên ngoài, Chu Minh Dũ vô cùng sốt ruột, anh nằm lên trên cửa rồi cào, sau đó lại ra ngoài cào cửa sổ, tiếc là Trương Thúy Hoa canh phòng nghiêm ngặt nên anh không nhìn thấy gì.
Anh rất nóng ruột, lúc này anh nghe thấy tiếng khóc bi thương ở cách đó không xa, có một người phụ nữ đang khóc: “Ôi trời ơi! Con trai của tôi… Con chết thảm quá… Con trai của tôi…”
Chu Minh Dũ vốn dĩ đã sợ rồi, tiếng khóc của người phụ nữ làm đôi chân anh mềm nhũn suýt nữa đã ngồi bệt xuống đất, trong lòng dâng trào một ngọn lửa không tên.
Anh chỉ muốn đến đó đá phăng cái người kia đi.
Trong phòng, Hà tiên cô đã bắt đầu bảo Mạc Như dùng sức: “Dùng sức… dùng sức… dừng lại… dùng sức… dừng lại… dùng sức.”
“Đừng có sợ, cứ nghe theo bác, giải phóng ra như đi vệ sinh là được rồi…”
Chu Minh Dũ đã không còn nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Mạc Như nữa nhưng anh lại nghe thấy tiếng cô nghiến chặt răng cố dùng sức, trong lòng càng rối như tơ vò.
“Con trai của tôi… Nó chết thảm quá…” Giọng nói đó lại càng đến gần hơn.
Chu Minh Dũ bám chặt khung cửa, anh kìm lại để không chạy ra ngoài đá người ta.
Người phụ nữ kia giống như đang được thế, tiếng khóc lúc nhanh lúc chậm, lúc cao lúc thấp, giọng nói thảm thiết khiến người ta thấy khó chịu trong lòng.
Đúng lúc Chu Minh Dũ không kìm được định lao ra đánh người thì giọng nói vui mừng của Hà tiên cô từ trong phòng vang lên: “Ra rồi!”
“Oa!” Tiếng khóc lớn vang vọng cả bầu trời đêm.
Chu Minh Dũ mừng quá định đẩy cửa xông vào phòng, anh chưa kịp đẩy cửa bước vào thì Trương Thúy Hoa đã đẩy anh ra, tức giận nói: “Ai đang gào thóc ở bên ngoài thế, con làm gì ở đây? Còn không mau đi trói bà ta đưa đến đây cho mẹ.”
Nếu không vì dọn dẹp nhà cửa không đi đâu được thì Trương Thúy Hoa đã cầm dao chém người rồi.
Biết được cả lớn và nhỏ đều được bình an, Chu Minh Dũ định hắng cổ họng thì bỗng chốc hạ giọng trở lại, trong lòng anh đầy căm phẫn, anh quay người chạy ra ngoài.
Anh vừa chạy ra khỏi cổng hàng rào thì nhìn thấy một người phụ nữ đang lén la lén lút đốt giấy phía sau đống cỏ khô, vừa đốt giấy vừa khóc sướt mướt, lúc này anh dường như không dám tin khi nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, bà ta nhảy cẫng lên tiến lại gần nhìn kỹ hơn, đúng lúc Chu Minh Dũ ở ngay trước mặt.
“A!” Bà ta kinh hãi hét lên rồi quay đầu bỏ chạy.
Chu Minh Dũ thoạt nhìn thấy bà ta đốt giấy, còn tưởng là nhà ai đang trốn ở đây cúng tế. Bởi vì bên trên yêu cầu chống phong kiến, không được mê tín dị đoan. Trước đây quy định dịp lễ đặc biệt có thể viếng mộ tế tổ, say này lại nói chỉ được viếng mộ tảo mộ, không được đốt giấy cúng lạy, trong thôn lại càng không được.
Vậy nên có rất nhiều người lén lút đốt giấy, chỉ cần không bị Trương Căn Phát và những người khác bắt là được. Dù sao cũng là dân quê với nhau, ai cũng có phần mộ của bề trên, không cúng lạy thì cũng không thực tế cho lắm.
Nhưng nói chung là thường đốt giấy ở nghĩa trang, sân nhà mình hay giao lộ, tuyệt đối không được đốt trước cửa nhà người khác.
Nhất là nếu trong gia đình người ta có người bệnh, có phụ nữ mang thai thì lại càng không được đốt xung quanh nhà vì nó sẽ được coi như một lời nguyền độc ác muốn thu hút ma quỷ hành hung.
Ngay cả trẻ con cũng biết chứ đừng nói đến người lớn.
Không ai có thể làm chuyện này ngoại trừ họ là kẻ thù không đội trời chung của nhau.
Khi nhìn thấy người phụ nữ, anh chạy đến và cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế. Anh nhấc chân đuổi theo, khi đi qua đống lửa thì anh phát hiện bên trong còn đốt mình hình nộm nhỏ bằng vải, anh lập tức nổi giận đùng đùng, không chút khách sáo phi một đạp làm bà ta ngã lăn đùng rồi ra sức quăng bà ta ra ngoài.
Lương Thục Anh lăn dưới đất, kêu la thảm thiết: “Ôi mẹ ơi, giết người rồi.”
Vừa nghe thấy giọng nói của Lương Thục Anh, Chu Minh Dũ càng thêm nổi nóng, anh tiến đến xách bà ta lên, nghiếng răng nghiến lợi: “Bà chạy đến trước cửa nhà chúng tôi đốt giấy, có phải là muốn chết không? Muốn chết thì tôi đốt một xe giấy cho bà.”