Lương Thục Anh van xin: “Tôi chỉ lén đốt giấy sau lưng đại đội, đừng có đưa tôi đến đại đội.”
Chu Minh Dũ cười khẩy: “Sao tôi phải đưa bà đến đại đội, bà dám đốt giấy trước cửa nhà tôi, bà có tin là tôi đánh chết bà không?”
Anh lôi thẳng Lương Thục Anh về nhà.
Lương Thục Anh khóc ròng: “Cứu mạng, bày trò du côn rồi.”
Chu Minh Dũ mặc kệ bà ta, anh trực tiếp lôi bà ta về nhà. Lúc này, Đinh Lan Anh cầm sợi dây thừng chạy ra: “Út Năm! Mẹ nói trói bà ta rồi bịt miệng lại.”
Chu Minh Dũ cầm lấy sợi dây thừng, trói thật chặt Lương Thục Anh với động tác nhanh nhẹn. Đinh Lan Anh không tìm thấy giẻ lau nên vò một nắm cỏ rồi nhét vào miệng Lương Thục Anh, để bà ta khỏi làm ồn người lớn và em bé đang ngủ.
Đinh Lan Anh nói: “Bỏ bà ta ở đây, đợi mẹ cho bà ta biết tay, chú đi chăm con đi.”
Chu Minh Dũ thấp thỏm trong lòng chạy vào trong phòng nhưng bị Trương Thúy Hoa ở gian nhà chính ngăn lại: “Nước nóng không đủ, con về nhà lấy thêm nước nóng đi.”
Chu Minh Dũ muốn thò đầu nhìn qua khe cửa nhưng lại bị Trương Thúy Hoa tát cho một cái: “Mau lên, rồi cũng có ngày con sẽ nhìn thấy thôi, đến lúc đó đừng có chê nhìn chán là được.”
Chu Minh Dũ có chút ngại ngùng, anh vội xách thùng nước đi.
Trương Thúy Hoa lại bảo Đinh Lan Anh đến giúp, tất nhiên ở đây không thiếu nước, Đinh Lan Anh đã đun cả ngày trời, đun rồi lạnh lạnh lại đun tiếp, sở dĩ Trương Thúy Hoa bảo Chu Minh Dũ đi gánh nước chẳng qua là chê anh ở đây vướng tay vướng chân.
Dù sao trong phòng vẫn rất bừa bộn, chưa từng thấy cảnh tượng nào có thể dọa ngất như thế, bà bảo con trai làm việc khác để con trai không bị ám ảnh.
Đinh Lan Anh thay nước nóng, Hà tiên cô nhanh chóng tắm rửa cho em bé. Trương Thúy Hoa quấn đứa bé lại bằng tấm vải nhỏ mà Mạc Như đã chuẩn bị trước đó.
Hà tiên cô cười nói: “Tôi chưa từng thấy đứa bé nào xinh đẹp như thế.”
Trương Thúy Hoa nhìn con khỉ nhỏ đỏ au, đôi mắt ấy đặc biệt đen bóng nhưng khuôn mặt lại hằn vết nhăn như ông cụ… Bà ta không tiện nói sự thật, bà ta đặt đứa bé bên cạnh Mạc Như, dịu dàng nói: “Liếc nhìn một cái rồi ngủ một lúc đi.”
Dày vò cả một ngày trời, người tốt cũng đã giày vò xong rồi.
Mạc Như nhếch mép cười: “Cảm ơn bác! Cảm ơn mẹ!”s
Cô quay đầu nhìn cục cưng nhỏ bé, muốn nói một tiếng: Hi! Cuối cùng đã gặp được con rồi. Chào con! Nhưng rồi lại nhìn thấy khuôn mặt nhăn như con khỉ nhỏ nên ngay lúc đó cô không nói nên lời.
Ôi mẹ ơi, không ngất vì đau mà ngất vì giật mình.
Mạc Như chớp mắt, cô thấy bùn ngủ quá, coo vừa nhắm mắt đã ngủ rồi.
Trương Thúy Hoa tay chân nhanh nhẹm dọn dẹp sạch sẽ giường đất.
Trong quá trình đỡ đẻ, bà mang hết chiếu và cỏ lúa mì đi, rồi trực tiếp trải thật dày đất bên đường và tro than lên một bên giường đất. Máu loãng, nước ối đều chảy đến đây, hiện tại chỉ cần xúc đất lấp là được rồi.
Đinh Lan Anh giúp xúc đất ra ngoài, Hà tiên cô cũng giúp dọn dẹp, bà ta còn rửa sạch cuống rốn.
Trương Thúy Hoa thấy vậy: “Bác cần thì cứ lấy đi.”
Cuống rốn cũng là thuốc bổ dược phẩm, có một số người già sẽ tìm kiếm khắp nơi.
Hà tiên cô cười nói: “Tôi không cần đâu, tôi rửa sạch rồi đến lúc đó bảo con dâu tự hầm ăn, bồi bổ cơ thể tốt lắm đấy.”
Trương Thúy Hoa nói: “Thôi đi, đừng có hù họa hai đứa nó.”
Nhưng bà ta cũng không nói gì mà chỉ lấy mảnh vải gói lại rồi đặt sang một bên, đến lúc đó hai vợ chồng tự mình xử lý.
Dọn dẹp sạch sẽ đâu vào đấy, bà ta chuẩn bị một ít ngải cứu giã nát để khử mùi tanh, rồi trải cỏ lên giường đất.
Hà tiên cô giúp Mạc Như lau sạch sẽ thân dưới, phía dưới trải giấy súc và phủ một tấm vải.
Đinh Lan Anh nhìn cô gái nhỏ, cười nói: “Vừa nhìn là biết có phúc, đến lúc đó em trai nhiều lắm đấy.”
Trương Thúy Hoa nói: “Hai đứa có con gái thì cũng nên bằng lòng, có thể đỡ đần chút việc, cũng có người để trò chuyện, sau này mùng 6/6 còn có con gái gửi bánh ngô hấp về nhà.”
Mọi người ai nấy cũng cười tươi.
Trương Thúy Hoa thấy Mạc Như đang ngủ ngon nên đã mời Hà tiên cô đến gian phòng phía đông trò chuyện.
Đinh Lan Anh nói: “Mẹ! Có cần làm chút gì đó cho Sỏa Ni ăn không?”
Trương Thúy Hoa đoán chừng hiện tại đã hơn mười giờ rồi nên nói với Đinh Lan Anh: “Mẹ nấu ít cháo cho nó ăn là được rồi, con lấy bát trứng gà đó về chia nhau ăn đi, nghỉ ngơi sớm để ngày mai còn đi làm.”
Đinh Lan Anh nhìn thấy có bốn quả trứng gà trong cái bát to, chị ta mang về cho bốn đứa trẻ mỗi đứa một quả.
Mạc Như đã ăn hai quả một ngày nên cũng không biết là giờ có đói hay không, nhưng nếu mẹ chồng đã nói có thể bưng đi thì chắc chắn là vẫn còn.