Đinh Lan Anh mang trứng gà về nhà, về đến cổng suýt nữa đã va vào người khác, chị ta giật cả mình: “Mẹ Lan Tử Nhi, cô làm gì thế?”
Lén la lén lút.
Trương Cấu kéo tay chị ta: “Chị dâu hai! Sỏa Ni sinh rồi, con trai hay con gái thế?”
Đinh Lan Anh nói: “Là áo bông đó, mẹ mình vui lắm đấy.” Chị ta kéo Trương Cấu đi.
Trương Cấu hồn bay phách lạc, sao lại là con gái chứ? Anh hùng bảo vệ bông giỏi giang như thế lại sinh một đứa con gái giống như chị ta ư?
Không nên như thế.
Chị ta thấy Sỏa Ni và mẹ chồng đều giỏi giang như nhau, không đúng, cô ấy còn giỏi giang hơn mẹ chồng nhiều.
Vậy nên phải sinh ra một cái thằng, giống như mẹ chị ta sinh được tám đứa con gái, phải sinh liên tục tám cái thằng mới đúng.
Chị ta ngẩng người, ngay cả khi Đinh Lan Anh nói ăn trứng gà cũng không vui vẻ mấy.
Đinh Lan Anh về đến nhà thấy bọn trả đã đi ngủ từ sớm nhưng ban đêm trời nóng trứng gà cũng dễ hư, chị ta bảo Trương Cấu gọi bọn trẻ đến ăn xong rồi ngủ tiếp.
Chị ta đến gian nhà chính thấy Chu Minh Dũ đang đun nước, kinh ngạc nói: “Út Năm! Làm gì thế? Mau đi thăm vợ con đi, tốt lắm đấy.”
Chu Minh Dũ có chút buồn bực, mẹ bảo anh đến gánh nước, nhưng chị dâu ba lại không đun nước, anh muốn bảo chị dâu ba đi nấu nước nhưng chị dâu ba lại nóng lòng muốn đi xem đứa bé.
Chẳng lẽ không phải là anh nên đi xem sao?
Sao chị ta lại còn sốt ruột hơn cả người làm ba như anh đây.
Nghe Đinh Lan Anh nói như thế, Chu Minh Dũ vội vàng đứng dậy chạy về nhà, tim đập thình thịch trong lồng ngực như sắp bay ra ngoài.
Bao nhiêu đau đớn, kiềm nén, buồn tủi trước đó, hiện tại thay vào đó là sự vui mừng và hạnh phúc biết bao nhiêu.
Về đến nhà, anh phát hiện Trương Thúy Hoa và Hà tiên cô đang ở gian phòng phía đông khuyên bảo Lương Thục Anh, anh cũng lười quan tâm, chỉ vội chạy đến nhìn vợ và con.
Anh cầm đèn, đẩy nhẹ cửa bước vào vì sợ quá mạnh tay thì gió sẽ thổi vào hai mẹ con.
Trong phòng vẫn còn mùi máu tanh xen lẫn mùi ngải cứu thoang thoảng, nhưng không khó ngửi mà ngược lại còn khiến anh xúc động rơi nước mắt.
Anh đóng cửa lại, đặt đèn vào bát đèn rồi lại gần Mạc Như, sắc mặt của cô vẫn còn trắng bệch nhưng đang ngủ rất say giấc. Nhìn khuôn mặt lặng yên ngủ say của cô, trái tim lo lắng thấp thỏm của anh lại quay trở về thực tại.
Anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô, lấy chiếc khăn mặt bên cạnh trùm lên đầu cô để tránh gió. Đảo khóe mắt, anh nhìn thấy bé con đang ngả vào lòng Mạc Như, một đống nhỏ bé dường như không lớn bằng bàn tay của anh.
Ngay lập tức, trái tim anh trở nên mềm nhũn hỗn loạn, anh nhìn nó không rời mắt, cũng không dám thở mạnh.
Mặc dù khuôn mặt của đứa bé nhăn nhúm và đỏ au, nhưng anh lại cảm thấy nó thực sự rất xinh đẹp, thật đúng là con của tôi, nhìn nó xinh xắn làm sao. Khuôn mặt nhăn nheo trông rất dễ thương, lông mày và da đầu có vảy nhưng anh cũng nhìn ra lông mày vừa đen vừa dài trông thật đẹp, mái tóc cũng vừa dày vừa rậm thật đẹp quá…
Những ngón tay nhỏ nhắn của nó mảnh mai và mềm mại đến nỗi anh không dám chạm vào chúng, như thể sợ chúng sẽ gãy nếu chạm vào.
Anh duỗi ngón trỏ xoa nhẹ bàn chân nhỏ của nó, bàn chân đỏ au, móng chân dài đến mức phải cắt đi.
Lúc này, nó mới thức giấc và nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đen láy như có thể nhìn hiểu ra điều gì đó.
Chu Minh Dũ cũng không biết nó là con trai hay con gái nhưng bây giờ anh đã chắc chắc đó là con gái.
Anh nhếch mép cười, đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, nào ngờ cô bé đột ngột nắm lấy ngón tay của anh một cách chuẩn xác.
Cô bé nắm lấy ngón tay anh cho vào miệng, chiếc lưỡi nhỏ bé mút mút bộ dạng như muốn bú sữa.
Chu Minh Dũ cảm thấy trái tim như tan chảy rồi, sao cô bé lại đáng yêu như thế?
Nhìn đôi mắt to đen láy và thân hình nhỏ nhắn điềm đạm của cô bé thì mọi lo lắng, băn khoăn, xót xa của anh trước đây đến giờ phút này chẳng còn nữa.
Anh mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé bằng ba ngón tay rồi lắc nhẹ nhàng, nói: “Chào bé con! Người nằm bên cạnh con là mẹ, chúng ta quen biết đã lâu. Tuy là lần đầu gặp mặt nhưng cũng ngưỡng mộ từ lâu rồi. ”
Bé con trợn tròn đôi mắt to đen láy, trong miệng phát ra giọng nói như tiếng kêu của mèo con, thỉnh thoảng lại thổi ra những bong bong nhỏ.
Dường như cô bé rất nhạy cảm với giọng nói của anh, chỉ cần anh trò chuyện thì cô bé lại nhìn chằm chằm vào anh giống như có thể nhìn thấy.
Nếu anh ngừng lại thì cô bé lại bắt đầu “Ừm ừm… a a…” Dường như cô bé đang đòi anh nói tiếp.
Chu Minh Dũ hôn vào bàn tay nhỏ bé của cô bé, nói nhỏ: “Sau này con phải nghe lời mẹ đấy biết chưa? Mẹ đã vất vả sinh ra con rồi, vừa đau đớn vừa mệt nhọc, con nhìn xem con làm mẹ con mệt kìa…”