Cô bé đảo qua đảo lại đôi mắt đen bóng: “Ừm ừm… a a…”
“Vốn dĩ con dày vò mẹ như thế thì ba sẽ đánh vào mông con, nhưng thấy con còn nhỏ như thế, ba thậm chí còn không cho cái tát nên tạm thời không đánh nữa, chúng ta ghi nợ lại đó. Nếu sau này con không nghe lời mẹ thì chúng ta sẽ tính luôn cả nợ mới lẫn nợ cũ, con nhớ đấy.”
Bé con: “Ừm ừm... a a…”
...
Lúc này, Trương Thúy Hoa ở ngoài cửa nói: “Bác của con phải đi rồi, mẹ đi tiễn đây, nhân tiện để bà ta dẫn theo Lương Thục Anh đi luôn.”
Lúc này, Chu Minh Dũ còn quan tâm gì đến Lương Thục Anh nữa nên nói gì anh cũng nói dạ.
Anh nằm nghiêng ra ngoài, một cánh tay choàng qua đầu Mạc Như, tay còn lại chơi với con gái, anh băn khoăn không biết nên đặt tên cho con là gì?
Còn về tên của đứa bé, trước đây anh và Mạc Như có bàn với nhau, nhưng vì cái tên có thể dùng thì quá nhiều nên cuối cùng vẫn chưa quyết định được.
Đang nghĩ ngợi thì anh cũng ngủ say rồi.
Ngày hôm nay, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng của anh cuối cùng cũng đã được thả lỏng, anh ngủ say hơn ai hết, bởi vì không kê gối, lại ngủ sai tư thế nên phát ra tiếng ngáy khá nhỏ.
Bé con rất nhạy cảm với giọng nói của anh, nghe thấy tiếng ngáy của anh thì rất tò mò, đôi mắt to xoay tròn, trong miệng phát ra tiếng ừm ừm a a, không có dấu hiệu của việc muốn đi ngủ.
Trương Thúy Hoa và Hà tiên cô lôi Lương Thục Anh ra khỏi hàng rào đi đến chỗ Lương Thục Anh đốt giấy rồi quăng bà ta ở đó.
Lương Thục Anh khóc hu hu: “Chị dâu! Không phải là tôi cố ý đến xúi quẩy, mà tôi chỉ đến để đốt...”
“Cô còn nói dối ư?” Trương Thúy Hoa hừ một tiếng rồi lấy chân đá bay hình nộm nhỏ bằng vải, lạnh lùng hừm: “Cô là trốn đại đội đến đây đốt giấy phải không? Đốt giấy hay đốt thứ này? Lương Thục Anh! Tôi không nghĩ rằng lòng dạ của cô lại bẩn thỉu và xấu xa như thế.”
Lương Thục Anh biết mình bị bắt ngay tại chỗ, không nhận tội thì không trốn được nên bà ta đành van xin hết sức thành khẩn: “Chị dâu hai! Tôi không dám nữa, tôi biết lỗi rồi, tôi cúi đầu nhận tội có được không?”
Bà ta quỳ trên mặt đất, quả nhiên đã bắt đầu cúi lạy ầm ầm: “Tôi sai rồi, sai rồi, tôi sẽ không dám nữa. Chị thương xót cho tôi đi.”
Nhìn bộ dạng nịnh hót lấy lòng của bà ta, Trương Thúy Hoa thực sự không muốn nhìn, thật là ghê tởm.
Nhớ lại trước đây khi Hồng Lí Tử lỗ mãng, đòi sống đòi chết giúp đỡ Triệu Hỷ Đông, không phải giúp làm việc thì cũng là đi đưa cơm. Lúc đó, bà tận tình khuyên bảo con trai nhìn rõ bộ mặt thật của gia đình kia. Lúc ở nhà, con trai đã đồng ý hết rồi nhưng đi một chuyến đến nhà họ Triệu, trở về lại khăng khăng một mực muốn giúp người ta.
Lúc đó, Trương Thúy Hoa biết là Lương Thục Anh xúi giục Hồng Lí Tử, bà còn đi tìm Lương Thục Anh bảo bà ta đừng có được voi đòi tiên, nhưng khi đó Lương Thục Anh nói thế nào?
Bà ta nói: “Tôi bảo này chị dâu, chị đừng có bụng dạ hẹp hòi như thế, sao lại không nghĩ thông như thế? Khẩu phần lương thực của gia đình chúng tôi không đủ ăn, không làm nổi việc, cũng không thể để chúng tôi chết đói phải không? Nhà các người nhiều nhân lực như thế, khẩu phần lương thực lại ăn không hết, Minh Dũ sẵn lòng giúp đỡ chúng tôi đó là chuyện của cậu ta, đây là cậu ta đang tích đức cho các người đấy, chị làm mẹ đừng có níu chân lại như thế.”
Sau đó, bà ta trực tiếp trở mặt, thậm chí còn giễu cợt, mỉa mai: “Lại không phải là chúng tôi bắt ép Chu Minh Dũ đến nhà chúng tôi làm việc và đưa cơm, là cậu ta tự nguyện đến, là cậu ta không biết tự trọng. Không phải là cậu ta không tự trọng mà là năm đó chị làm khó cậu ta nên cậu ta mới thà đi đến nhà tôi.”
“Tôi xúi giục cậu ta? Nếu chị thực sự xem trọng con trai lỗ mãng của mình thì còn cần tôi xúi giục sao? Cậu ta đuổi theo sau mông Hỷ Đông nhà tôi như con ruồi thấy miếng thịt sống, nếu không phải là cậu ta còn có thể làm được chút việc thì tôi sớm đã lấy chổi quét cậu ta ra ngoài rồi, không những ghê tởm mà còn làm người khác thấy chán ghét.”
...
Những lời nói này, Trương Thúy Hoa ghi nhớ từng câu từng chữ.
“Tôi không thương hại cô, cô có gì đáng để thương hại, mồm mép trên dưới va vào nhau thì có thể chửi bới người khác, còn cần tôi phải thương hại ư? Cô trốn đại đội ở đây đốt giấy nên phải để cho đại đội xử lý cô. Cô lén lút chửi rủa con dâu nhà tôi thì tôi không thể tha cho cô được. Nếu hôm nay tôi tha cho cô thì cô lại cho rằng tôi dễ ức hiếp, không dám đối phó với cô, cô biết rất rõ mà độc ác như thế. Trương Thúy Hoa tôi ngu xuẩn thế sao?”
Lương Thục Anh giật mình vội hét lên: “Chị dâu hai! Tôi thật sự không dám nữa, không dám nữa, tôi đã dập đầu nhận lỗi rồi.”