Trương Thúy Hoa vẫn không chịu, bà nhét hình nộm nhỏ bằng vải vẫn chưa đốt xong vào túi Lương Thục Anh rồi kéo sợi dây thừng: “Đi! Đi tìm bí thư đại đội phân xử, xem hiện tại ông ta xử lý thế nào?”
Lương Thục Anh giậm chân: “Trương Thúy Hoa! Sao chị lại nhẫn tâm như thế, có lý không tha người, chị có thôi ngay đi không? Tôi biết lỗi nhận sai rồi, chị còn không dứt. Có phải chị muốn bức chết chúng tôi mới chịu thôi? Trương Thúy Hoa, hành động của chị là ác bá trong thôn, chị đây là...”
“Cô câm miệng lại cho tôi.”
Trương Thúy Hoa lấy ra một nắm cỏ từ trong đống cỏ khô nhét vào miệng Lương Thục Anh rồi nói với Hà tiên cô ở bên cạnh: “Bác nó, không còn sớm nữa, để tôi đưa bác đi tìm bí thư đại đội, bác về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Hà tiên cô cười nói: “Giờ tôi không bùn ngủ chút nào, đúng lúc có thể đi làm chứng cho cô.”
Lương Thục Anh lẩm bẩm hu hu: “Hà Hạnh Mai! Cái bà mo này, bà…”
Trương Thúy Hoa thấy bà ta còn có thể nói được nên bà trực tiếp bốc một nắm đất nhét vào người Lương Thục Anh. Nếu cô còn dám chửi bới con cái nhà tôi thì tôi sẽ cho cô ăn đất, còn toe toét nữa thì trực tiếp cho cô ăn phân bò.
Hai bà cũng không cần đi gọi đàn ông đến chống lưng mà trực tiếp lò mò giải Lương Thục Anh đi đến nhà Trương Căn Phát.
Nhà Trương Căn Phát ở đầu đông trong thôn, nhà xây bằng gạch, ngay cả tường sân cũng bằng gạch xanh, vòng cửa bằng đồng trên cửa gỗ phản chiếu ánh sáng lấp lánh sắc bén.
Trương Thúy Hoa tiến đến bắt đầu gõ cửa: “Ầm ầm ầm!”
Trong phòng vang lên giọng nói bực mình của Trương Căn Phát: “Ai đấy? Gọi hồn à?”
Trương Thúy Hoa quát: “Nửa đêm có người mê tín phong kiến, chúng tôi đến báo báo cho bí thư đại đội.”
Trước kia, Trương Căn Phát có nói, chỉ cần có người làm những chuyện không đứng đắn thì cho dù là nửa đêm cũng cần phải báo cáo, tuyệt đối không nhân nhượng.
Lương Thục Anh chỉ biết khóc hu hu, không nói nên lời.
Ngay sau đó, Trương Căn Phát khoác áo đi xuống đất, cầm chiếc đèn bão từ đại đội mang về, Trương Kim Hoán ở chái đông hỏi qua cửa sổ: “Ba! Là ai thế?”
“Có người mê tín phong kiến, ba phải đi coi sao.” Trương Căn Phát vô cùng đắc ý.
Trên giường đất ở gian phòng phía tây, Trương Kim Lạc lẩm bẩm một câu: “Tên khốn nạn nào nửa đêm còn làm ầm ĩ, coi chừng ông đây đá dập trứng đấy.”
Anh ta chỉ nói miệng chứ không ngồi dậy, sau đó anh ta trở mình ngủ tiếp.
Một người còn lại bò dậy, tiến đến gần cửa sổ bò ra ngoài, trong lòng cứ luôn thì thầm, anh ta lay Trương Kim Lạc: “Anh đi xem sao, đi xem thử đi.”
Trương Kim Lạc giận dữ nói: “Nếu còn làm phiền đến giấc ngủ của tôi thì tôi sẽ đánh anh đấy.”
Khi cánh cổng được mở ra, giọng nói của Trương Thúy Hoa và Hà tiên cô từ bên ngoài vọng vào.
Trương Thúy Hoa: “Bí thư! Ông phải làm chủ cho chúng tôi, tối nay con dâu chúng tôi sinh con, bà già khốn nạn này lại đốt giấy, đâm hình nộm trước cổng nhà tôi.”
Bà lấy ra một hình nộm từ trong túi Lương Thục Anh và đưa cho Trương Căn Phát.
Hà tiên cô nói: “Có bà già này làm chứng.”
Trương Căn Phát cầm đèn bão, vừa mở cửa đã nhìn thấy Trương Thúy Hoa, ông không để ý dưới đất vẫn còn một người nữa. Ông ta cúi đầu nhìn xuống thì nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm đó bị trói chặt, ông ta hạ đèn bão thấp xuống để chiếu sáng.
Nhưng người phụ nữ kia chỉ muốn trốn trong đũng quần như thể chui đầu xuống đất không cho ông ta nhìn thấy.
Trương Căn Phát đá bà ta một cái: “Bà cũng giỏi đấy, còn dám ngược gió gây án mê tín phong kiến, bà không biết Xích Mi hoàng lương (ma vương quỷ sứ) đều bị đánh đổ rồi sao? Bà già đáng chết này.”
Hà tiên cô còn không làm thế mà bà ta lại dám, đây là thách thức sự uy nghiêm của bí thư đại đội, ông ta chỉ mới lên nhậm chức đã gây chuyện rồi.
Cơn tức giận trào lên nên ông ta lại cho một đá, Lương Thục Anh đau đến nỗi không nhịn được xuýt xoa một tiếng rồi lăn dưới đất.
Ngay sau đó, Trương Căn Phát nhìn thấy được khuôn mặt, ái chà một tiếng: “Sao lại là bà?”
Lương Thục Anh chỉ muốn tìm một cái khe để lấp mình lại.
Trương Căn Phát cảm thấy ôi chết mất, mẹ nó, chuyện gì thế này?
Ông ta nói: “Lương Thục Anh, đại đội đã răn bảo nhiều lần không được mê tín phong kiến, bà lại còn dám chửi rủa người khác, bà đúng là ăn phải gan báo rồi.”
Trương Thúy Hoa nói: “Bí thư! Ông đã lập ra quy định rồi, không được quanh co, chuyện này phải nghiêm túc xử lý. Nếu dễ dàng tha thứ cho cô ta thì sau này cô ta còn kịch liệt hơn thế nữa.”
Trương Căn Phát biết phải nghiêm túc xử lý, ông ta dựa vào rồi tiến hành, phê bình, diễu hành, làm một tấm bảng lớn hai mươi cân, viết ngược tên Lương Thục Anh, sau đó dùng bút đỏ lớn viết xx, rồi buộc lại bằng một sợi dây thép mỏng treo lên cổ Lương Thục Anh, sợi dây thép mỏng đâm sâu vào da thịt bà ta, đến lúc đó có thể đâm vào xương cốt.