Năm đó, nhà họ Trần bị ông ta xử lý như thế, đã làm chết mấy người.
Nhưng hiện tại không còn kẻ thù giai cấp, trong thôn cũng toàn là bần nông và trung nông, ông ta cũng không có đất dụng võ nên trả đòn rất ngứa tay.
Đây nếu là đấu với Chu Thành Chí thì ông ta sẽ rất phấn khích, giờ chỉ là một Lương Thục Anh... Ông ta nghĩ thôi bỏ đi.
Trương Thúy Hoa lại không muốn bỏ qua ở đây: “Tôi nói bí thư, chắc không phải là ông muốn bao che cho cô ta chứ?” Dù sao cũng đều là đội ba, vẫn luôn đi theo nịnh bợ bí thư đại đội, cũng được xem là người thân tín.
Nhưng Trương Căn Phát và Lương Thục Anh lại cảm thấy Trương Thúy Hoa đây là trong lời nói có hàm ý khác, chê cười hai nhà bọn họ.
Không nói đến chuyện khác, Triệu Hỷ Đông vẫn còn trên giường đất của Trương Kim Lạc.
Thực ra bọn họ cũng áy náy sợ người khác nói, thời điểm này những cô gái và chàng trai chưa kết hôn, thỉnh thoảng trong nhà không có chăn hoặc không đủ giường ngủ đều đến nhà bạn bè hoặc anh em để ngủ, cũng quen rồi nên cũng không ai xì xầm gì cả.
Nhưng Trương Kim Lạc và Triệu Hỷ Đông không giống nhau, bọn họ khó tránh khỏi có chút xì xào bàn tán với nhau.
Trương Căn Phát thấy không hề gì, Lương Thục Anh cảm thấy Trương Thúy Hoa đây là muốn khua chiên đánh trống dỗ dành con trai nhà mình, bà ta hu hu la la hét lên rồi loi nhoi dưới đất.
Triệu Hỷ Đông ở trong phòng đã biết đó là mẹ của mình rồi, anh ta kinh ngạc suýt nữa đã nhảy cẫng lên, có lòng muốn bước xuống nhưng lại cảm thấy mất mặt nên chỉ nằm bò lên cửa sổ nhìn.
Lúc này, Trương Kim Lạc cũng thức giấc rồi, anh ta dụi mắt nghe để biết có chuyện gì xảy ra, nhép miệng cười hì hì: “Mẹ vợ tôi cũng thú vị thật, chửi rủa người khác có ích gì, chân không đau cẳng không ngứa còn bảo người ta gãy ngứa cho. Để tôi nói…” Anh ta hừm một tiếng, sắc mặt sầm xuống: “Chu Minh Dũ tên khốn đó chỉ muốn bị trừng phạt.”
Triệu Hỷ Đông nói: “Anh đừng nói lời tàn nhẫn, mau đi giúp mẹ tôi đi, đừng để cho bà già Trương Thúy Hoa kia ức hiếp người khác.”
Trương Kim Lạc thấy anh ta cầu xin mình, lập tức cảm thấy hình tượng trở nên cao lớn hơn, mặc áo nhảy xuống đất, chạy lộp bộp ra ngoài, đi đến cửa, anh ta căng giọng: “Tôi nói này thím nhà họ Chu, có phải là thím hồ đồ rồi không? Tối rồi còn làm ầm ĩ gì chứ, nhà thím sinh con chẳng lẽ phải kêu cả thôn cùng thức với nhà thím sao? “
Trương Thúy Hoa hứ anh ta một tiếng: “Râu còn chưa mọc đầy trên miệng đã dám nói chuyện như thế với tôi, đợi cậu làm đại đội trưởng rồi đến đây hung dữ với tôi.”
Lời nói của bà đã khiến cho Trương Kim Lạc tức không nói nên lời.
Trương Căn Phát bảo anh ta đừng xen vào, ông ta biết cách làm thế nào: “Em gái! Muốn xử phạt thế nào đây? Bà cứ đưa ra cách, chúng tôi xem có thể thực thi được không?”
Hà tiên cô nói: “Sao giờ bí thư lại không có cách gì rồi? Hay là ông không nhẫn tâm ra tay?”
Trương Căn Phát cười gượng: “Tất nhiên là không phải, đây đều là người của mình chứ không phải là kẻ thù giai cấp, các người là mâu thuẫn nội bộ nhân dân.”
Trương Kim Lạc đi lấy thứ trong miệng Lương Thục Anh ra.
Lương Thục Anh rơi nước mắt, lưỡi bà ta bị bùn và cỏ chặn lại không duỗi thẳng ra được, hu hu la la không nói rõ.
Trương Kim Lạc đi múc một gáo nước để bà ta súc miệng.
“Tôi, tôi nhận, tôi nhận sai… dập đầu nhận tội. Ông trời ơi! Sao lại cứ bám lấy tôi không buông.”
Trương Kim Lạc: “Đúng thế, sao lại bụng dạ hẹp hòi như thế? Người ta đã nhận lỗi bồi thường là được rồi, các người còn không chịu thôi.”
Trương Thúy Hoa nói: “Được rồi, đợi đến khi các người sinh con, tôi sẽ đốt giấy đâm hình nộm từng người một, đến lúc đó các người đừng có bắt tôi đấy.”
Trương Căn Phát: “Bà đang nói cái gì thế? Bà nói xem làm sao để trút giận cho bà.”
Trương Thúy Hoa nói: “Tôi không đánh cũng không giết, bảo bà ta sau này đừng phạm sai nữa, còn phải cảnh cáo người khác không được phạm lỗi. Sáng sớm ngày mai, bảo bà ta xách cái chiêng của đại đội, cầm cái loa lớn của bí thư, gõ chiêng rồi hét một tiếng “Xin lỗi! Tôi sai rồi! Sau này tôi không dám đốt giấy đâm hình nộm nữa, cứ thế gõ suốt một buổi sáng.”
Hà tiên cô nói thêm: “Để bà ta mang theo mấy xấp tiền giấy, đến tối đốt giấy ở các giao lộ phía sau và bờ sông để nhận lỗi, thỉnh quỷ thần trước đó đi khỏi.”
Trương Kim Lạc quát lên: “Bà đây là mê tín, phải bắt lại.”
Hà tiên cô cười khẩy: “Cậu bắt tôi sao? Là tôi đã đỡ đẻ cho cậu, vào ngày cậu sinh ra, tôi đã thắp nhang, đốt giấy và cúi lạy, cậu có cần phải bắt tôi lại không?”
Trương Kim Lạc không nói được lời nào.
Trương Căn Phát xua tay: “Được rồi, cứ làm như thế đi.”
Trương Thúy Hoa nói với Hà tiên cô: “Bà chị, buổi tối khi bà ta đốt giấy thì bà chị đi trông chừng chút để bà ta khỏi nói linh tinh.”