Khuôn mặt Mạc Như nóng ran, mẹ chồng vẫn ở đây, cô nói: “Để con tự ăn.”
Chu Minh Dũ: “Đặt trên bệ cửa sổ dùng thìa múc ăn để đỡ đau cổ tay.”
Trương Thúy Hoa: Con biết cái con khỉ, con đã ở cữ rồi à.
Bà nói: “Hồng Lí Tử! Để mẹ bới cho con một bát cơm, con cũng đói lắm rồi.
Chu Minh Dũ nói: “Mẹ! Chúng ta cùng nhau ăn đi, mẹ cũng đói rồi.”
Trương Thúy Hoa nói bà đã ăn rồi, bà bới một bát cháo kê thêm một quả trứng gà đưa cho Chu Minh Dũ.
Chu Minh Dũ không ăn trứng gà nên đưa trứng gà cho Trương Thúy Hoa.
Trương Thúy Hoa nói: “Con ăn đi, mẹ gom đủ trứng gà rồi.”
Hôm nay tổng cộng ăn hết chín quả trứng gà, nếu là trước kia thì tất nhiên bà sẽ không nỡ nhưng Trương Thúy Hoa ngẫm nghĩ Đại tiên cần ăn trứng gà nên tất nhiên phải gom cho đủ, hầu hạ cho Đại tiên vui thì sau này còn thiếu trứng gà ư?
Mạc Như ăn lèo một hơi cháo kê đường nâu và trứng gà, vốn đã ngủ một giấc đổ đầy mồ hôi, giờ mồ hôi lại càng chảy như tương.
Toát xong mồ hôi, cơ thể cô càng nhẹ nhàng hơn như thể tháo dỡ một ngọn núi, hiện tại dù có bảo cô bước xuống đất chạy một ngàn mét cũng không thành vấn đề.
Cô hỏi Trương Thúy Hoa: “Mẹ! Con có thể lau bằng nước nóng không, cơ thể con cứ nhớp nháp.”
Sinh xong, cô bị đổ mồ hôi hậu sản, cô ngủ một giấc giống như vớt từ trong nước ra, cô rất muốn ngâm mình trong suối nước nóng một ngày.
Trương Thúy Hoa nói: “Đang lau thì không tắm rửa được, thấy trời nóng nước cũng nóng, bị ốm thì chẳng phải trò đùa nữa rồi.”
Mạc Như liên tục gật đầu: “Dạ.” Có thể lau cũng được rồi, cũng chẳng mong gì nhiều.
Trương Thúy Hoa nhìn cô, trước đây Mạc Sỏa Ni khờ khạo nên mẹ ruột của cô chắc chắn sẽ không dạy về chuyện ở cữ, là một mẹ chồng nên bà cũng phải nói vài câu để tránh cô còn nhỏ không hiểu chuyện.
Cô nói với Chu Minh Dũ: “Anh đi đun nước đi, nước sôi thì đừng pha nước lạnh, cứ để nó nguội, đến khi có thể vắt khăn lau mặt thì mau chóng lau cho em.”
Chu Minh Dũ bước xuống đất đi đun nước.
Trương Thúy Hoa nói với Mạc Như: “Cứ để đứa bé nằm đó tự ngủ là được, đừng có ẵm suốt như thế, ẵm quen rồi thì không buông tay được đâu.”
Mạc Như gật đầu, cô không có kinh nghiệm nên tất nhiên mẹ chồng nói gì thì là vậy.
Trương Thúy Hoa nói tiếp: “Ban đêm đi ngủ thì nằm nghiêng lại, đừng có nằm ngửa.”
Mạc Như: Tại sao? Nằm nghiêng rất mệt, thỉnh thoảng nằm ngửa lại rất thoải mái.
Trương Thúy Hoa: “Nhớ đấy, dù sao mười ngày đầu không được nằm ngửa, để tránh ngủ gãy xương, đến lúc đó vết may xương không thể khít lại, rồi đến lúc đi giạng thẳng chân ra ngoài, khó coi lắm.”
Mạc Như: Tuy không hiểu đang nói gì nhưng có vẻ rất lợi hại, mặc kệ nó có căn cứ khoa học hay không, lắng nghe kinh nghiệm của người lớn tuổi về mặt cuộc sống cũng không có hại gì.
Trương Thúy Hoa đều nói về mọi mặt mỗi thứ một ít cho cô nghe, cuối cùng bà nói: “Trước khi đứa bé đầy tháng, đừng có ở chung phòng đấy.”
Mạc Như: ... Có chút bối rối.
Cô rũ mắt nhìn con khỉ nhỏ nhăn nheo, khuôn mặt hơi đỏ ửng.
Trương Thúy Hoa thấy cô ngại, nói: “Được rồi, cũng không có gì nữa, khi nào mẹ nhớ ra thì nói với con.”
Mạc Như lập tức cười nói: “Cảm ơn mẹ, mẹ suy nghĩ xem đặt tên cho đứa bé đi.” Trước đó bọn họ chưa có đặt nên cứ luôn gọi là cục cưng, hiện tại đã sinh ra rồi, phải có tên mụ thì nghe mới thân thiết.
Trương Thúy Hoa nói: “Cũng không có gì phải suy nghĩ nhiều, nghĩ ra tên gì thì đặt tên đó, tùy tiện đặt tên thì cũng dễ nuôi.”
Mạc Như gật đầu, cô bỗng run rẩy trong lòng, ái chà, chắc sẽ không đặt tên như là Kha Lạp Nhi gì đó chứ?
Trương Thúy Hoa dụi mí mắt, nói: “Hôm nay là tiết đầu tháng bảy, gọi là Thất Thất, Tiểu Thất, gọi theo ngày là được, dễ nhớ.”
Tên mụ của trẻ con ở nông thôn đều do người lớn đặt, nếu có chút văn hóa thì coi trọng hơn, còn những người không có văn hóa về cơ bản thì lấy tên vật dụng hàng ngày, tiết khí, đặc điểm gì đó.
Chẳng hạn như Ỷ Tử, Thạch Đầu, Ma Bàn, Ngật Đáp… Chính Nguyệt, Lạp Nguyệt, Tiểu Mãn… Đại Đầu, Đại Nhĩ, Trường Thủ… Giải Phóng, Kiến Quốc, Kiến Quân…
Thất Thất đã rất là bình thường rồi, không gọi là Can Câu Nhi, Kha Lạp Nhi, Lan Tử Nhi gì đó thì Mạc Như đã rất hài lòng rồi.
“Mẹ! Cái tên này cũng rất hay.” Cô cười và gọi nhỏ: “Thất Thất, Tiểu Thất, Chu Thất Thất, Chu Tiểu Thất…”
Khi cô khẽ gọi, lông mi dài của em bé khẽ rung lên, cái miệng nhỏ bé hé mở, rồi bắt đầu làm động tác mút mút tựa như đói rồi.
Chu Minh Dũ ở gian nhà chính cũng nghe thấy, cười nói: “Mẹ! Cái tên này cũng giống như con đã nghĩ.”
Trương Thúy Hoa cười nói: “Đừng có nghĩ là mẹ tùy tiện đặt tên, mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm đấy, chẳng lẽ không bằng hai đứa sao?”