Nói xong, bà đi dọn dẹp bát đũa, rồi bảo Mạc Như nghỉ ngơi.
Mạc Như nói: “Mẹ cũng đi ngủ sớm đi, để con nói anh Út Năm lau cho con là được rồi.”
Trương Thúy Hoa ừm một tiếng rồi đến gian phòng phía đông ngủ.
Chu Minh Dũ đun nước, tiện thể bỏ khăn mặt vào ngâm, sau đó mang vào cùng với chậu sành.
Mạc Như nói nhỏ: “Em có nước ấm ở trong không gian, pha vào cũng chẳng sao.” Nước sôi không có vi khuẩn nên chỉ cần đừng pha thêm nước lã là được rồi.
Pha nước xong, cô cởi áo quần ra, rồi nhờ anh lau giúp phía sau lưng. Lau xong phía sau lưng, Chu Minh Dũ còn muốn lau giúp phía trước.
Mạc Như vội từ chối: “Để em làm cho.” Hiện tại, bụng cô vẫn chưa thu lại nên không muốn anh nhìn thấy.
Chu Minh Dũ đặt bàn tay to lớn của mình lên vai cô, mỉm cười: “Có chỗ nào của em mà anh chưa thấy đâu, có gì mà xấu hổ.” Anh vừa nói vừa cố ý chạm vào ngực cô, điều này làm cho Mạc Như quở mắng anh.
Chu Minh Dũ cười tít mắt: “Hình như to hơn nhiều rồi.”
“Này!” Khuôn mặt của Mạc Như bỗng chốc đỏ ửng lên, sát vách có người, lại không có cách âm, người khác sẽ nghe thấy thôi.
Chu Minh Dũ thấy mặt cô đỏ nên cũng không chọc cô nữa, anh nhanh chóng lau cho cô rồi dọn dẹp sạch sẽ. Sau khi thấy cô thay áo lót khô, anh ấn cái gối, cười nói: “Cuối cùng đã có thể nằm ngủ rồi, có phải là rất đã không?”
Mạc Như cũng không nhịn được cười: “Đã quá, ngày mai phải ngủ đến trời sáng.”
Chu Minh Dũ lại gần hôn cô, dịu dàng nói: “Được.”
Lúc này đã là nửa đêm rồi, nói ngủ đến trời sáng thực ra là chẳng được mấy tiếng.
Nhưng đây chỉ là một nguyện vọng xa xỉ, bởi vì có người còn dậy sớm hơn cả gà trống, không đợi gà trống kêu cục ta cục tác thì cô bé đã “oa oa oa” trước tiên rồi.
Chu Minh Dũ và Mạc Như thức giấc vì bị làm ồn, cả hai đôi mắt lim dim, có một khoảnh khắc không hiểu đây là ai? Sao lại chạy đến phòng bọn họ khóc?
Ngay sau đó, cả hai vô thức hoàn hồn. Chu Minh Dũ ngồi dậy, nhìn bé con há miệng thật to ra sức “oa” , cộng thêm chút kiêu căng ngạo mạn, đồng thời bàn tay nhỏ bé đang vung vẩy, cái chân nhỏ bé đạp trong không trung như muốn tỏ ý không hài lòng.
Anh nói: “Đói rồi à?”
Dường như là bé con nghiêng đầu về phía anh bởi vì nghe thấy giọng nói của anh,.
Chu Minh Dũ cảm thấy rất kỳ lạ, trước kia nghe người ta nói đứa bé vừa sinh ra sẽ không nhìn thấy gì, cũng không nghe rõ âm thanh, đầu cũng chưa thể cử động nhưng anh luôn cảm thấy con gái của mình có thể nghe và nhìn thấy, hiện tại đầu vẫn động đậy trái phải.
Anh muốn ẵm cô bé nhưng không biết ẵm thế nào, nhỏ bé như thế anh sợ nó sẽ lọt qua các khe hở của cánh tay mình nên cuối cùng anh chỉ có thể dùng tay cẩn thận ẵm nó trong một tư thế kỳ cục và khác thường.
Vừa được ẵm lên, Chu Thất Thất không còn khóc nữa, đôi mắt to đen láy chợt xoay tròn.
Mạc Như vẫn còn mơ hồ bùn ngủ, cô ậm ừ một tiếng rồi trở mình ngủ một giấc.
Chu Minh Dũ: … Cô gái nhỏ, mẹ của con đang bùn ngủ lắm đấy.
Chu Thất Thất: “Oa oa oa…”
Chu Minh Dũ: “Được rồi, đừng khóc nữa, hay là chúng ta uống tạm ít nước?”
Chu Minh Dũ đau lòng khi nhìn thấy con gái bắn hạt đậu bạc ra ngoài như thể trong đôi mắt không cần tiền. Bé con khua tay đá chân và liên tục gào khóc, nhưng nhìn thấy cô ngủ say đến mức có lẽ sấm sét có đánh cũng không tỉnh dậy, nhất thời anh không biết phải làm sao.
Lúc này, Trương Thúy Hoa cũng đã thức giấc, bà vừa cài cúc áo vừa chạy đến, đẩy cửa vào thấy bé con đang gào khóc với vẻ mặt sững sờ cũng giống như con trai sợ hãi đến mức không biết phải làm sao.
Còn đứa trẻ như cá gặp nước, khóc đến mức giãy nãy người lên, tưởng chừng như có thể văng ra khỏi tay anh trong lúc đó.
Trương Thúy Hoa thấy hơi đau đầu, bà đưa tay ẵm đứa bé, nói: “Trẻ vừa sinh, một ngày không ăn gì cũng đừng vội, để nó đi ngoài ra hết những thứ lung tung trong bụng trước đã.”
Bà nói với Chu Minh Dũ một số điều cần chú ý, chẳng hạn như đứa bé có thể sẽ nôn ra nước ối, thải phân su…
Chu Minh Dũ cười nói: “Mẹ! Mẹ hiểu biết nhiều thật.”
Trương Thúy Hoa trợn mắt nhìn anh: “Chưa từng sinh con, nhìn thấy heo chạy cũng sẽ biết thôi.”
Chu Minh Dũ: Mẹ! Sao chỉ trong một đêm con lại biến thành nhặt về rồi, chẳng phải Hồng Lí Tử là con ruột sao?
Trương Thúy Hoa ẵm đứa bé, ban đầu em bé khóc to nhưng giờ lại ngậm cái miệng bé xíu lại, cũng không biết là chịu ấm ức hay là tìm thấy chỗ dựa hay là đang sợ hãi, dù sao cũng không còn khóc nữa.
Chu Minh Dũ: Thì ra con chỉ cầm quả hồng mềm, biết bà nội của con lợi hại không dám khóc lóc ầm ĩ rồi ư?
Trương Thúy Hoa ẵm đưa bé, lát sau bé con phun ra một ít nước đục từ trong miệng.