Chu Minh Dũ còn lấy một hũ sứ để đựng lấy, “Đừng lãng phí, đều được tạo từ máu của mẹ dó.”
Mạc Như bị anh nhìn chằm chằm, cảm thấy cả người nóng ran, sữa càng ra nhanh hơn.
Chu Thất Thất bú mãi, bú mãi… Cuối cùng Chu Thất Thất ốm nhom bú thành Chu Thất Thất tròn quay, nằm xả lai hở bụng ra, cứ nằm ợ mãi.
Mạc Như sợ nó ọc sữa, kêu Chu Minh Dũ đỡ nó vỗ lưng nhè nhẹ.
Ai mà biết hoàn toàn là dư thừa, cho dù đang nằm nó cũng ợ được, và không ọc sữa miếng nào, có một sự bá đạo ăn vào đừng hòng kêu mình ói ra.
Mạc Như vui vẻ, “Nó còn chưa bú hết, lấy hũ đây em nặn ra.”
Hút ra để trong không gian, chờ lúc nó đòi ăn nhiều thì bổ sung.
Haiz, nặn sữa cũng rất mệt đó, Chu Minh Dũ cười hề hề nói: “Anh hút giúp em đi.”
Mạc Như: … Làm máy hút sữa thành nghiện rồi sao!
…
Hút sữa xong, Chu Minh Dũ cười nói: “Xem ra canh cá này thực sự có tác dụng, anh đi xem thử lần nữa.”
Dù gì bờ sông cách nhà không xa, bên ngoài mặt trăng cũng còn khá sáng, anh cởi trần mặc quần đùi ra ngoài, xuống sông lấy rổ cá lên, sờ vài cái, trong đó lại có ba con, tiếc rằng đều rất nhỏ.
Anh mang cá về đặt trong chậu sứ nuôi, lại về đổi rổ bắt cá đặt ở nơi khác, tiện thể tắm một cái về nhà ngủ.
Mạc Như ngồi dựa trên nền vui vẻ, cuối cùng cũng có sữa cho con gái, không cần cảm thấy áy náy có lỗi với con vì không có sữa nữa.
Cô có chút đắc ý nhẹ, bắt chéo chân hát nhẹ giai điệu.
Chu Minh Dũ lau khô đầu rồi vào buồng, nhìn con gái nhắm mắt lại dường như ngủ rồi, vui mừng nói: “Thay tã khô thoáng chút, là có thể ngủ tới sáng.”
Ăn no uống đủ, chắc là có thể ngủ ngon như lúc ban ngày.
Mạc Như cũng cảm thấy như vậy, hai người bận rộn sắp xếp xong con gái, sau đó dựa vào nhau thì thầm to nhỏ.
Chu Minh Dũ nói: “Tối mai anh phải đến Hạ Trang một chuyến.”
Đáng lẽ anh và Khưu Lôi nói rằng mùng 10 không đi, bởi vì Mạc Như phải sinh em bé, bây giờ nếu đã sinh xong thì phải đi một chuyến.
Trước đó anh và Khưu Lôi hẹn nhà Lý Nông Giang chính là ở trạm trung chuyển của bọn họ, bình thường có gì tốt cũng có thể đưa qua trước, như vậy không cần hai người bắt buộc phải gặp mặt.
Anh phải đi mang ít giấy vệ sinh về, bây giờ Mạc Như cần dùng.
Ngoài ra, anh phải kêu Khưu Lôi giúp đỡ mang hai cái giò heo về, giò heo có nhiều protein, có lợi cho Mạc Như hồi phục.
Sắp xếp lại lô hàng trước một chút, tính toán sổ sách, cũng khiến cho Khưu Lôi được tiền vốn quay vòng.
Mạc Như còn kêu anh mang chiếc hộp trang điểm nhờ Khưu Lôi mang cho Phó Tần, hộp đó là một chiếc rương vuông, trên nắp có khắc hình tứ hợp như ý, là cô ấy vẽ còn Chu Ngọc Trung khắc.
Hai vợ chồng hút sữa thành công, muốn gì được nấy, hạnh phúc hài lòng mơ mộng về ngày tháng tương lai.
Chu Minh Dũ hôn nhẹ Mạc Như, cười nói: “Chưa từng nghĩ đến, ngủ nhà lá ăn khoai lang sấy cũng có thể cảm thấy hạnh phúc.”
Mạc Như tựa vào lòng anh, mỉm cười, “Em cũng rất hạnh phúc, bởi vì anh ăn khoai lang sấy nhưng lại đưa canh cá và trứng gà cho em ăn.”
Cả hai hướng về tương lai, hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.
Vốn dĩ tưởng rằng bé con ăn uống no nê sẽ giống như ban ngày ngủ một giấc đến sáng.
Kết quả... He he! Ngây thơ quá.
Cô bé không chịu ngủ.
Cô bé muốn chơi.
Muốn đùa giỡn.
Muốn nghe người khác trò chuyện.
Dù sao cũng phải có giọng nói của ba mẹ mới được.
Hóa ra khi cô bé như ngủ mà không phải ngủ thì không hề chìm vào giấc ngủ mà có vẻ như đang nghe bố mẹ nói chuyện, đợi đến khi họ ngủ quên không nói chuyện nữa thì cô bé sẽ lập tức cố gắng hết sức “oa oa” đánh thức họ.
Ngủ gì chứ, dậy quẩy lên nào.
...
Lúc đầu, Mạc Như mơ màng hát khúc hát ru để dỗ cô bé ngủ, đôi mắt cô bé lim dim như sắp ngủ nhưng rồi giật mình giương mí mắt, sau đó càng có tinh thần hơn.
Đến cuối cùng, đôi mắt của Chu Thất Thất càng sáng rực, phát sáng trong đêm tối.
Mạc Như tưởng là cô bé đói nên cho bú sữa, dù sao hiện tại cũng có sữa.
Chỗ dựa rất vững chắc.
Chu Thất Thất vừa bú sữa vừa nghe cuộc trò chuyện.
Mạc Như phát hiện cô bé hoàn toàn không đói, khi cho bú thì lại ngậm chơi, vừa phát ra tiếng ậm ừ vừa nghe ba mẹ trò chuyện.
Mạc Như thấy cô bé cứ như thế, bú sữa cũng không chịu ngủ, không đói lại còn bú rồi chơi, chơi xong cũng không chịu ngủ.
Cô dứt khoát không cho bú nữa.
Sau đó thay ba trông coi.
Tối qua, Chu Minh Dũ không ngủ ngon nên giờ bùn ngủ đến mức hai mí mắt ‘sơn vô lăng thiên địa hợp’ không mở nổi, anh nhắm mắt hát khúc ru dài.
Hát xong khúc hát ru, anh bắt đầu kể chuyện, kể xong câu chuyện thì bắt đầu trò chuyện linh tinh.