Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 347 - Chương 347: Lớn Gấp Đôi (1)

Chương 347: Lớn gấp đôi (1) Chương 347: Lớn gấp đôi (1)

Giữa chừng có mấy lần Chu Thất Thất lim dim giống như đang ngủ, nhưng nếu anh không nói gì nữa thì cô bé lại thức giấc.

Chu Minh Dũ nghiêm trọng nghi ngờ có phải là khi còn trong bụng dưỡng thai quá kỹ, trò chuyện nhiều với con bé nên để lại di chứng.

Mới lên chức ba mẹ dỗ ngủ mấy lần, không phải bị con gái khóc oa oa làm cho thức giấc thì cũng là nắm tay nhỏ bé một trái một phải quất vào mặt.

Mạc Như ngủ mơ màng, mí mắt như bị vạn năng dính chặt, cái gì mà lãng mạn cái gì mà hạnh phúc đều quăng lên chín tầng mây rồi.

Không cho ngủ thì không hạnh phúc chút nào.

Cô lay Chu Minh Dũ: “Minh Dũ! Con gái đang khóc kìa…”

Cuối cùng, Chu Minh Dũ mơ màng ngồi dậy, mặc cái quần xịp rồi ẵm đứa bé, anh nghĩ cứ ẵm rồi đi tới lui dỗ dành là ngủ rồi.

Nhưng cũng không biết là ai ru ai ngủ, cô bé không chịu ngủ, còn nhất định phải a a a a trò chuyện với anh.

Anh đi dạo trong sân mà bản thân như muốn ngủ gật, anh lấy tinh thần hát khúc hát ru linh tinh: “Cục cưng nhỏ à, ngủ dưới đất, hai ba tuổi, con theo ai…”

“Vầng trăng cong cong chiếu sáng Cửu Châu, mấy nhà vui vẻ mấy nhà buồn…”

“Trời hoang mang đất hoang mang, nhà tôi có mẹ khóc đêm, ba không được ngủ, mẹ không được ngủ, con đúng là cục cưng nhỏ bé tinh nghịch…”

Chu Minh Dũ nhìn trời cao không biết nói gì, nhìn mặt trăng khuất vào trời tây, nhìn ánh sao rõ rõ mờ mờ, nhìn…

Không biết là phải mất bao lâu, Mạc Như đang nằm ngủ mơ màng thì có cảm giác có người đang cào cấu vào ngực mình, cô tự động xoay người sang một bên, một cái miệng nhỏ bé bắt đầu ngậm dữ dội.

...

Đợi đến khi cô thức giấc, phát hiện trời đã sáng rồi, không còn nghe thấy tiếng gà gáy nữa.

Bởi vì trong nhà có người còn chịu khó kêu sớm hơn cả con gà nên con gà cũng không được xem là sát khí.

Cô gái nhỏ đang ngủ rất ngon lành bên cạnh cô, cái miệng nhỏ bé chúm chím, thậm chí còn cười.

Rồi nhìn ba nó xem, ôi dào thật sự mệt chết đi được, giống như bị giày vò, đầu tóc như ổ gà, đáy mắt xanh đen. Anh đang ngủ, tay trái ôm đầu cục cưng, tay phải giả làm động tác vỗ nhẹ, trong miệng không biết đang lẩm bẩm gì.

Mạc Như rất đau lòng khi thấy anh mệt nhoài như thế, cô tiếp tục nằm mà không cử động, rồi lại mơ hồ đánh một giấc.

Lại một lần nữa tỉnh giấc nghe thấy bên ngoài đang rất ồn ào, tiếng bọn trẻ bi bô nói chuyện chạy tới chạy lui, còn có tiếng gia súc kêu, gà kêu… Cũng may mấy con gà trong nhà bọn họ có đủ rau ăn, ban đêm quăng vào trong, đến sáng cũng không đến mức đói kêu cục tác.

“Cục cục tác, cục cục tác!” Mấy con gà mái đẻ trứng, bắt đầu tuyên bố khắp thiên hạ.

Mạc Như cảm thấy sao lại ồn ào như thế, anh Út Năm đang ngủ đấy.

Lúc này, bàn tay của Chu Minh Dũ chạm vào tã lót của con gái, anh bỗng ngồi dậy: “Có phải là tè rồi không?”

Mạc Như cười khì khì: “Không sao đâu, anh ngủ đi, để em thay cho nó.”

Chu Minh Dũ lim dim đôi mắt, từ mép mành cỏ nhìn ra bên ngoài rất sáng, anh ái chà một tiếng: “Ngủ đến giờ này rồi, để anh làm chút gì cho em ăn.”

Chắc là Trương Thúy Hoa đã đến thăm, thấy bọn họ chưa dậy nên đã đi rồi.

Mạc Như cười nói: “Không cần đâu, em có rồi.”

Để tiết kiệm củi lửa, cô bảo Chu Minh Dũ làm nhiều thức ăn trong một lần, cô thu vào không gian và lấy ra ăn cũng như nhau, cháo vẫn còn nóng hổi.

Chu Minh Dũ ngáp, cúi đầu nhìn con gái đang ngủ ngon lành, cười gượng: “Đây đúng là tổ tông, thần tiên. Ban đêm tinh thần đến mức đôi mắt có thể làm bóng đèn.”

Mạc Như nói: “Hay là chúng ta gọi nó dậy, ban ngày không để nó ngủ.”

Mặc dù có chút tàn nhẫn nhưng ban ngày cô bé ngủ, ban đêm lại rất có tinh thần, đó chẳng phải là giày vò người khác sao?

“Chẳng phải trẻ sơ sinh ngủ hai mươi mấy tiếng một ngày sao?”

“Em cảm thấy con bé không giống thế.” Mạc Như khó xử: “Ban ngày ngủ cả ngày, bùn ngủ đến mức bú sữa cũng không mở mắt, ban đêm thì tinh thần, thế này ai chịu nổi chứ.”

Cũng may là dọn ra ngoài ở rồi, đây nếu mà ở nhà thì cả gia đình mười mấy người đừng mong được ngủ giấc ngon lành, lại còn làm liên lụy đến hàng xóm xung quanh phải nghe tiếng khóc.

Cô vẫn nhớ đến chuyện giao hàng: “Ban đêm anh phải đi đến Hạ Trang, mau chóng chuẩn bị đi, em đã để dành đồ ăn rồi, không sao đâu.”

Hai hôm nay cô sinh em bé, anh luôn ở bên cô bận rộn đủ thứ nên không có thời gian chuẩn bị.

Chu Minh Dũ cười nói: “Có Chu Bồi Cơ rồi, hắn còn để tâm hơn chúng ta. Tối qua hắn còn nói với anh trứng gà xong cả rồi. Tối nay anh với hắn mang đi, để anh gọi mẹ đến làm bạn với em.”

Chu Bồi Cơ đam mê làm việc này, hắn cũng giống như Khâu Lỗi, trời sinh là không biết an phận nhưng chung quy vẫn còn trẻ, dễ bồng bột nên Chu Minh Dũ phải kìm hắn lại chút.

Bình Luận (0)
Comment