Đôi mắt Chu Minh Dũ sáng rực: “Thật không? Ông trời thật sự đối xử không tệ với chúng ta, biết nhà chúng ta sinh con trai nhập khẩu chi phí cao nên cho thêm một căn phòng.”
Mạc Như cười: “Cũng rất có lợi, sinh xong cục cưng không gian lớn gấp đôi.”
Chu Minh Dũ trêu chọc cô, đè cô xuống giường đất: “Chúng ta mau chóng sinh thêm một đứa.”
Mạc Như nóng ran cả người: “Mẹ nói rồi, chưa ra tháng không thể làm chuyện đó được…”
Chu Minh Dũ: “...Anh cũng không cần chuyện đó, anh lại không phải là cầm thú.”
“Vậy anh còn nói linh tinh.”
“Anh nói là mau chóng nhưng đâu có nói là ngay lập tức.”
Lúc này, con gái nằm trên giường đất đã thức giấc rồi, đôi mắt to của nó chuyển động, vung vẫy bàn chân và bàn tay bé xíu và kêu a a a.
Mạc Như vội vàng bế cô bé lên: “Chắc là đói rồi.”
Hiện tại cô có sữa, cô cũng không chút chột dạ, không sợ ấm ức bé con, có thể ‘lặng lẽ khí hùng’ hét lên: “Nào! Bú sữa thôi!”
Khi bé con bú sữa, con ngươi đảo qua đảo lại như thể đề phòng người khác đến tranh giành.
Chu Minh Dũ cảm thấy rất vui, anh lại gần: “Anh cũng muốn ăn thứ này.”
Cô cũng không biết có phải là có thể nghe hiểu, đợi anh tiến sát đến thì cô bé lấy bàn tay nhỏ xíu che lại, sau đó ra sức bú. Đợi bú xong hai bên, cô bé hài lòng phun bong bóng, phát ra tiếng ừm ừm.
Mạc Như vội nói: “Con bé ăn uống no nê cho đã, không ị thì là tè.”
Chu Minh Dũ vội vàng đem cái chậu ngói vỡ đựng đất đặt xuống dưới đất, sau đó đặt bé con lên chiếc ghế đẩu vuông, bắt chéo bàn chân nhỏ bé ánh mắt ngẩn ngơ, quả nhiên là bắt được rồi.
Mặc dù bé con ngủ giày vò người khác, nhưng ăn uống ị tè vẫn rất ngoan.
Lúc đó, Thổ Kha Lạp nôn sữa rất khủng khiếp, còn Chu Thất Thất thì bú chưa bao giờ nôn, không lãng phí chút nào.
Lan Tử Nhi là đứa bé tinh nghịch hay đi tè, lúc nào cũng tè dầm tùm lum, nhưng Chu Thất Thất lại rất sạch sẽ, cô bé không thích ị lên người mình. Nếu thấy cô bé ban đầu đang ừm ừm a a khoa tay múa chân, rồi bỗng nhiên cả người ngẩn ra biến thành người gỗ, đó chính là lúc nhắc nhở mọi người cô bé đang ị.
Được cô bé gợi ý, hai vợ chồng cũng có thể mò mẫm được các quy luật để chuẩn bị, không đến mức giống như những đứa bé khác, trở tay không kịp ị bậy khắp nơi.
Phòng bọn họ rất sạch sẽ, không hôi khai như phòng có trẻ em hay tè, chẳng hạn phòng của Trương Cấu, một Lan Tử có thể bằng ba đứa bé nhà Đinh Lan Anh.
Bú no xong, bé con lại vui chơi, cô bé không chịu nằm, cứ thả là khóc, chỉ muốn được bế bồng, lại còn dính chặt người lớn, bắt phải đặt ở ngực hoặc bụng.
Chu Minh Dũ muốn ẵm cô bé, Mạc Như nói: “Không thể ẵm được, đứa bé xương mềm, cứ để con bé nằm đó ngủ.”
“Nhưng con bé cũng không chịu ngủ.”
“Vậy thì để nó nằm đó chơi đi.” Mạc Như cảm thấy bé con này rất biết gây khó dễ người khác nên chỉ định không thể nuông chiều.
Chu Minh Dũ và con gái nhìn nhau, thấy cái miệng nhỏ bé của cô bé chúm chím, đôi mắt to ngấn nước, nói: “Vậy anh nằm đây, để con bé nằm lên ngực anh.”
Mạc Như: ... Anh có thể nằm ở nhà làm đệm thịt mỗi ngày không?
Chu Minh Dũ làm đệm mềm một lúc để bé con thoải mái mắt lim dim phát ra tiếng a ô, cuối cùng không biết sao bò được đến cơ thể Mạc Như. Cô bé bò lên bụng Mạc Như, cái lưỡi nhỏ bé liếm láp, để lại dấu nước bọt trên da thịt Mạc Như.
Mạc Như: Sao con bé lại thích giày vò người khác như thế.
Nhìn Lan Tử Nhi và Kha Lạp Nhi, cô chỉ muốn vứt cô bé sở đó tự chơi.
Chu Minh Dũ: “Có phải là chúng ta dưỡng thai quá kỹ rồi”
Chẳng phải nói là cục cưng vừa sinh ra không nhìn thấy cũng không nghe rõ hay sao?
Nhưng cô bé lại có đôi tai rất nhạy, anh vừa nói chuyện thì cô bé đã đảo con ngươi, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu nhìn anh, cũng không biết là có thể nhìn thấy gì không?
Chẳng mấy chốc, cô bé nằm bò lên người mẹ nghe nhịp đập quen thuộc rồi chìm vào giấc ngủ, Mạc Như đặt cô bé xuống rồi thực hiện các bài tập phục hồi.
Đây là cô học được từ việc tập yoga trước đó, lúc đó huấn luyện nói một câu rằng sản phụ có thể dùng chân vẽ chữ để hồi phục tính co giãn của eo và bụng, cô đều ghi nhớ cả.
Cô lại lo lắng bông của đội một thế nào rồi, có bị sâu bọ ăn hết không? Người ta còn nói đến lúc đó sẽ mang bông tặng cô. Chu Minh Dũ bảo cô đừng quá lo lắng, anh đã đi xem rồi, bởi vì cô từng cầm xem một lần trông vẫn rất tốt, không có nhiều sâu bọ lắm, dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với trước đây.
Đến chiều, Chu Minh Dũ lại đi xách giỏ đựng cá hai lần, lần này vận may tốt hơn, bắt được tận mấy con.