Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 350 - Chương 350: Lớn Gấp Đôi (4)

Chương 350: Lớn gấp đôi (4) Chương 350: Lớn gấp đôi (4)

Anh và Chu Bồi Cơ đã hẹn với nhau ăn cơm xong đợi trời tối sẽ xuất phát, mặc dù Mạc Như có cháo kê và trứng gà trong không gian, nhưng không có đủ canh nên anh vội vàng nấu canh cá, đến lúc đó để vào không gian, khi nào nhớ ra thì ăn một bát.

Khi đang nhóm lửa nấu canh cá, bên ngoài hàng rào cây xanh vang lên giọng trách cứ của người đàn ông: “Đây là đội của ai? Sao vẫn còn nhả khói, ăn cơm thì đến nhà ăn.”

Chu Minh Dũ nhíu mày, anh chọc rơm vào sâu trong lòng bếp, xác định không cháy ra ngoài mới đứng dậy, nhận ra là Trương Đức Phát.

Còn có người không biết bản thân chuyển đến đây ở sao? Giả bộ đứng đắn sao?

Anh cười khẩy: “Chúng tôi nấu nước uống cũng không được sao? Cũng không thể nửa đêm uống nước còn phải đến nhà ăn chứ.”

Trương Đức Phát nghểnh cổ: “Công xã có quy định, toàn bộ xã viên đều phải ăn ở nhà ăn, không được tự ý thải khói, không được lãng phí lương thực và củi lửa, càng không được làm chậm trễ công việc.”

Hừm! Mặc kệ có uống nước hay không, chính sách là số một.

Chu Minh Dũ không thèm đếm xỉa đến ông ta, đi làm và nhà ăn đều là do đội sản xuất tự quản lý, những người này cũng chỉ hô khẩu hiệu mà thôi.

Anh nói: “Công xã có quy định thế nào, ông có thể lấy giấy trắng mực đen ra đây không?”

Chỉ nói bằng miệng thì nói cái con khỉ, ai không biết quy định là a, đến những người này thì trong miệng lại phát ra z.

Trương Đức Phát nói: “Cậu nhìn trong thôn, ngoài nhà cậu ra, ở đâu còn nhả khói nữa?”

Chu Minh Dũ: “Tôi mặc kệ người ta, tôi chỉ biết vợ tôi sinh con đang ở cữ, cần uống nước nóng, ông không phục thì ông đến công xã cầm văn bản giấy trắng mực đen đến đây. Ồ, đúng rồi, nếu không biết chữ thì nên đến lớp học xóa mù chữ, tôi đã đi học mấy tiết nên cũng biết không ít chữ, ông không hù dọa được tôi đâu.”

Nói xong, anh quay người đi vào nhà, điều này khiến Trương Đức Phát tức giận nhảy cẫng lên: Chu Minh Dũ! Cậu đừng quá kiêu căng. Tôi có chứng cứ cậu đầu cơ tích trữ, xem tôi xử lý cậu thế nào.

Mạc Như khẽ thì thầm với Chu Minh Dũ; “Em thấy Trương Đức Phát đang có ý nghĩ xấu, đêm nay mọi người phải cẩn thận.”

Chu Minh Dũ nói: “Không cần sợ ông ta.”

Vào ban đêm, khi mặt trăng xuất hiện giữa bầu trời, Chu Minh Dũ cùng Chu Bồi Cơ xuất phát.

Trương Thúy Hoa dọn dẹp trong nhà rồi mang theo kim chỉ may vá đến bầu bạn với Mạc Như.

Bà giúp đỡ giặt giũ rồi phơi lên, bà nhìn đứa bé và hỏi Mạc Như: “Hiện tại có nhiều sữa không?”

Mạc Như cười nói: “Con ăn canh cá trích đậu phụ nên tiết nhiều lắm, hiện tại đủ cho con bé bú rồi.”

Trương Thúy Hoa cũng thấy vui: “Có sữa thì tốt, nếu không có sữa thì đứa trẻ lại chịu ấm ức, những đứa trẻ ăn nước cơm lớn lên sẽ vừa nhỏ con lại ốm yếu hơn so với những đứa trẻ bú sữa khác.”

Mặc dù trước kia nói nước cơm có thể nuôi trẻ lớn, nhưng đó chẳng qua cũng chỉ lời an ủi không còn cách nào khác.

Mạc Như thấy bà lấy ra vải may đồ lao động đã mua lần trước, hỏi: “Mẹ muốn may bộ đồ như thế nào?”

Trương Thúy Hoa: “May cho ba con chiếc quần, ông ấy chỉ có hai chiếc quần, một chiếc phải lót bông vào mùa đông, chiếc còn lại rách không vá lại được.”

Ông Chu cũng là người rất tiết kiệm, ngoài thích hút thuốc lá ra, ông không có thói quen xấu nào khác, ăn mặc cũng rất tằn tiện.

Mạc Như nói: “Mẹ! Để con cắt giúp mẹ.”

Bà đứng dậy lấy giỏ đựng kim chỉ ở trên kệ, bên trong có kim chỉ, kéo và vải vụn.

Trương Thúy Hoa cũng không từ chối, dù sao tay nghề cắt quần áo của Mạc Như cũng tốt hơn bà nhiều, bà chỉ ước chừng rồi cắt ra, muốn đẹp là điều không thể.

Mạc Như lật tấm vải ra và gấp lại, vừa hỏi kích thước của Trương Thúy Hoa vừa dùng thước gỗ đo, rồi dùng hoạt thạch đánh dấu.

Trương Thúy Hoa thấy cô đã vẽ xong: “Con nói đi mẹ cắt cho.”

Cắt xong vải, bà tự khâu, tiện thể hỏi chuyện Mạc Như vẽ tranh cho Trần Tú Phương.

Mạc Như cũng không giấu bà, hỏi gì thì nói nấy.

Trương Thúy Hoa thăm dò: “Sỏa Ni! Con học vẽ từ lúc nào thế?”

Mạc Như cười nói: “Con chưa từng học qua, chỉ là thích vẽ mà thôi, con ngắm nhìn bông hoa chỉ muốn vẽ nó ra.”

Trương Thúy Hoa càng thêm chắc chắc đó là công lao của Đại tiên, nếu không phải là Đại tiên thì sao một kẻ ngốc lại bỗng nhiên khỏe lại rồi. Cho dù có khỏe lại, bọn họ những người khỏe mạnh đều không biết vẽ, sao bỗng nhiên cô lại biết vẽ?

Chị dâu cả cũng khéo tay, mặc dù không biết chữ nhưng cũng biết vẽ tranh cắt giấy.

Thỉnh thoảng chị ta vẽ theo những mẫu thêu hoa sư tử được dán bên cửa sổ hay vẽ những mẫu thêu hoa mà người khác có sẵn, sau đó dùng đèn hun khói, hun xong thì cắt giấy ra.

Cho dù có khéo tay cũng không giỏi bằng Mạc Như.

Bình Luận (0)
Comment