Đã không màng đến mùa thu còn phải thu hoạch, cày cuốc, trồng trọt!
Sau này thậm chí còn có nơi cả đại đội không tìm được chút sắt nào trong toàn đại đội.
Trong môi trường toàn dân cuồng nhiệt như vậy, có thể giữ được bình tĩnh chỉ có số ít người, và những người giữ được bình tĩnh này hoặc là bị cán bộ đại đội áp bức, đánh đuổi, hoặc là chỉ có thể nhịn nhục theo con đường này, bởi vì trong con sóng này, một con người, một gia đình, một thôn thậm chí là một khu vực, đều bất lực không thể làm gì, chỉ có thể là không làm được gì cả.
…
May mà thôn họ Chu còn bất ngờ.
Mấy người Trương Căn Phát kêu gào, “Từng nhà từng hộ đều phải nộp khoáng sắt, một hộ ba mươi cân, hộ tiên tiến năm mươi cân, không nộp đủ không được đi ăn cơm ở nhà ăn!”
“Mọi thứ đều phải nhượng bộ cho công nghiệp luyện gang sắt, nguyên soái gang sắt lên ngôi, rèn gang đệ nhất!”
“Tạm dừng thu hoạch mùa thu, hoàn thành nhiệm vụ khoáng sắt trước!”
Nhất thời người của đội ba đội bốn đều điên cuồng rồi, càng không màng đến thu hoạch mùa thu, đều hồ hào đòi đến ruộng nhặt sắt vụn, giao đồ sắt của nhà mình ra, thậm chí còn có người đến nhà đội một đội hai giật.
Đội một đội hai cũng hoàn toàn không thể thu hoạch mùa thu, bởi vì nhà không có người sẽ bị bọn họ cướp mất kiểu như nồi đồ, chỉ có thể bị ép tạm thời dừng thu hoạch mùa thu ứng khó với việc giao nộp quặng sắt trước.
Trong thời gian đó xảy ra mấy lần xung đột, Chu Thành Chí đưa người đi đập đám cuồng nhiệt một trận, đại đội tiên phong thôn họ Chu mới hơi bình tĩnh lại.
Cuối cùng các cán bộ như bí thư đại đội, đội trưởng đội sản xuất v.v… đều tụ tập ở nhà đại đội để họp.
Trương Đức Phát đáng lẽ nửa mặt bị bầm tím, lúc này này lại bị đập cả mặt sưng vù lên, ông ta nhảy cẫng lên nắm tay mắng lớn: “Chu Thành Chí, đội hai các người mau nộp quặng sắt, không ai được thiếu hụt cân nào!”
Chu Thành Chí mặt tối sầm, ông ấy tưởng rằng xây nhà ăn đã đủ phiền phức rồi, không ngờ rèn gang sắt này càng đáng sợ hơn.
Từ đầu ông ấy đã chuẩn bị tâm lý, lại không ngờ lúc thực sự trải qua lại kinh khủng như vậy, bình thường đám người hèn nhát lại có thể sinh ra răng nanh, trong mắt chỉ cần nhìn thấy sắt, nhà ai có sắt là bọn chúng muốn đi giật.
“Cho dù nộp cũng phải cho chúng tôi thời gian chuẩn bị vài ngày chứ.”
Trương Căn Phát đắc ý lắm, đấu với tôi nữa à, hừ hừ, cứng đầu, có đấu lại ông đây không!
Dám chống đối công xã, chán sống rồi nhỉ!
Ông ta nháy mắt với Trương Đức Phát, bảo ông đừng vội vàng, chỉ cần lần này Chu Thành Chí biểu hiện rèn gang sắt không tốt, thì đến công xã kiện một phen, bắt hết mấy người Chu Thành Chí, Chu Thành Nhân, Chu Minh Dũ lại.
Bịa cho họ một cái tội lớn phá hoại bước tiến lớn, rèn luyện gang sắt, đủ để cả đời bọn họ không quay lại được!
Trương Căn Phát hừ một tiếng, vừa đập bàn, “Cho các người thêm một ngày, giờ này ngày mai buộc phải nộp đủ quặng sắt, nếu không dân quân sẽ vào các nhà tiến hành cưỡng chế rút nồi!”
Đây là mệnh lệnh của công xã, là sứ mệnh quang vinh mà Mao chủ tịch trung ương đảng giao cho bọn họ, buộc phải hoàn thành!
Chu Thành Chí giận đến run cả người, rồi cũng gật đầu, “Được!”
Ông quay người đưa người của mình về họp nghĩ cách.
Đội hai họp, Chu Minh Quý đưa kế toán và vài cốt cán của mình cũng đến dự thính, xem thử có ý tưởng tốt gì, nếu như đội hai cũng không có ý tưởng thì bọn họ chỉ có thể khuất phục.
Người nào người nấy nhíu hết màu lại, đặc biệt là mấy ông già, người nào người nấy phì phèo khói thuốc, cứ không nghĩ ra được cách hay.
Chu Thành Nhân nói: “Nồi, nộp thì nộp, dù gì bây giờ cũng không cho mở bếp đều phải ăn chung, đồ dùng trồng trọt thì không được.”
Nông cụ trồng trọt nếu như nộp lên, thì làm sao cày ruộng cuốc đất?
Không nói gì khác, thu hoạch mùa thu trước mắt chính là vấn đề.
Bây giờ đang thu hoạch cao lương đó, vài ngày nữa bào xơ cây cao lương, còn phải cuốc đất trồng lúa mạch.
Vậy nên lưỡi liềm, cuốc chim, cày, dao lam… không được giao món nào cả!
Chu Thành Chí nói, “Thống kê trước mỗi nhà có bao nhiều nồi đi.”
Nhà nghèo thì chỉ có một cái nồi, nhà khá giả hơn thì có hai cái hoặc ba cái, gia đình thông thường cũng chỉ có hai cái, cộng lại hơn bốn mươi cân là có, cộng thêm lặt lặt vặt vặt, cũng gom được năm mươi cân.
Nhưng mà đây đã là toàn bộ của các hộ, sau khi nộp xong, thực sự là trong khe tường không moi được chút sắt nào ra nữa.
Lúc này Trương Đức Phát lại dắt người tuyên truyền trên đường lớn, “Sắt không đủ có thể dùng các kim loại khác bổ sung, vàng bạc đồng sắt nhôm gì cũng được!”
“Tất cả kim loại đều phải nộp lên!”
Chu Ngọc Trung nói: “Đám quỷ hút máu này đúng thật là tham lam, rèn gang sắt đến bông tai nhẫn của người ta cũng thu.”