Trong thôn có vài bà cụ cũng có chút tài sản, không có vàng, nhưng mà bông tai bạc, nhẫn bạc, vòng bạc, có nhiều gia đình cũng có.
Bây giờ Trương Căn Phát nói một lượng vàng thì bằng mười cân sắt, một lượng bạc thì bằng năm cân sắt.
“Có thì nhanh chóng nộp, nếu như không nộp thì ngày mai bằng một cân, ngày mốt bằng một lượng!”
Chu Minh Quốc hừ một tiếng, “Coi ai là kẻ ngốc chứ?”
Chu Thành Chí nói: “Được rồi, nộp nồi trước đi, Tiểu Lộ và kế toán đi theo cân ghi số lượng lại.”
Chờ mọi người đều giải tán, Chu Bồi Cơ đuổi kịp Chu Minh Dũ, “Này, mày có cách nào không?”
Chu Minh Dũ lắc lắc đầu, “Không có.”
Chu Bồi Cơ không tin, “Mấy cái nồi ở nhà mày đều phải nộp à?”
Chu Minh Dũ gật đầu nhẹ.
Chu Bồi Cơ không tin, “Mày còn nấu canh cá không? Mày không có thì hỏi thử đại tiên nhà mày chứ!”
Chu Minh Dũ: “Nhà tao có nồi đất.”
Chu Bồi Cơ: “…Mày được lắm!”
Anh ta cũng không chịu nhận thua, đi theo về nhà Chu Minh Dũ.
Mạc Như vừa mới cho con bú xong, vừa định ngủ bù cùng với con.
Nhóc con là thần tiên sống.
Ban ngày ngủ ngon lành, uống sữa cũng nhắm mắt miễn cưỡng, tối thì sung sức lắm, gần như muốn diễn võ luôn.
Hai ngày này cô cũng xem như bắt được một chút quy luật, đầu đuôi Chu Minh Dũ phụ trách, lúc nửa đêm buồn ngủ nhất thì cô quản, sáng cô ngủ bù tối cũng đỡ, không khó chịu như mấy ngày đầu.
Nghe thấy Chu Minh Dũ nói chuyện với Chu Bồi Cơ, cô đã mở mắt ngồi dậy, “Anh Út Năm về rồi à, thế nào rồi?”
Chu Bồi Cơ giành nói: “Công xã yêu cầu các nhà các hộ đều giao nộp sắt, chúng ta cũng không có sắt vụn chỉ có thể nộp nồi và nông cụ, cô có cách nào không?”
Mạc Như nói: “Có thì có…”
“Cách gì?” Chu Bồi Cơ vui vẻ ngay, anh ta biết ngay là có, chạy đến cửa mới cảm thấy không tốt lắm, bèn lùi về ngồi trên bàn, “Mau nói đi chứ.”
Mạc Như: “Đáng lẽ tôi cũng định nói mà, cậu nôn nóng như vậy.”
Chu Minh Dũ đi kiểm tra một lúc, anh dồn những công cụ làm mộc vào rương gỗ để dưới hầm đất để khỏi bị người khác trộm mất.
Mạc Như nói: “Anh Út Năm! Lần trước chúng ta đi đào đá có quặng sắt không?”
Chu Minh Dũ nhớ lại: “Có!”
Dù sao Chu Bồi Cơ cũng không hiểu những thứ này: “Quặng sắt là gì? Quặng sắt trông như thế nào?”
Chu Minh Dũ nói: “Quặng sắt chính là đá.”
Chu Bồi Cơ: “Đá ư? Đá có thể luyện sắt sao?” Hắn mù tịt về khoản này.
Chu Minh Dũ giải thích: “Không chỉ là luyện sắt, cho dù là vàng bạc cũng có thể được chiết xuất ra từ trong quặng. Chẳng phải huyện ủy đã cử người thăm dò quặng sắt khắp nơi sao?” Anh lấy ra một cục đá to bằng nắm tay dưới chân tường bên ngoài: “Đây là đá thạch anh.”
Chu Bồi Cơ cầm lấy hí hoáy: “Đây chẳng phải là sỏi sao?”
Sỏi là tiếng địa phương của đá cuội, bao gồm một loại đá lấy lửa được người dân địa phương gọi là đá lửa, cọ xát vào sẽ lên đóm lửa nhỏ có thể dùng làm bật lửa, khi chưa có diêm quẹt thì có rất nhiều người đã dùng thứ này để bắt lửa.
Chu Minh Dũ lắc đầu: “Không phải, đây là quặng thạch anh có thể dùng để đốt thủy tinh, thứ mày nói là đá đánh lửa, thường được gọi là đá lửa.”
Chu Bồi Cơ với bộ dạng không còn nhận ra anh: “Mày cũng hiểu biết nhiều đấy.”
Chu Minh Dũ cười: “Vợ tao còn hiểu biết nhiều hơn cả tao.”
Chu Bồi Cơ: Không cần khoe khoang, các người đều là Hoàng đại tiên.
Anh đứng dậy: “Ở đâu có, chũng ta mau đi chở.”
Chu Minh Dũ chỉ vào đống đá mà Mạc Như đã gom ở bên ngoài, cô còn mang về quặng đá, cũng có thứ thường ngày cô nhặt được, cô còn nhặt được ở tường thành vứt bỏ ở trong huyện, một đống chất ở đầu phía đông.
Chu Bồi Cơ cười to ha ha: “Phát tài rồi.”
Chu Minh Dũ nói: “Đừng có cho không, phải lấy đồ để đổi.”
Chu Bồi Cơ cười nói: “Chắc không phải mày muốn đổi chiếc nhẫn vàng lấy một viên chứ?”
“Mày đồng ý thì cũng được đấy.” Chu Minh Dũ không chút khách sáo: “Một quả trứng gà đổi hai cân.”
Chu Bồi Cơ suy nghĩ giây lát: “Được! Dù sao cũng hơn là nộp nồi sắt rồi không mua được.” Hắn đã hiểu rồi, nếu giao nộp nồi sắt thì sau này muốn mua có lẽ cũng không mua được.
Chu Minh Dũ thấy hắn vẫn rất điềm tĩnh, hắn biết sau này còn phải mua thêm nồi. Hiện tại có rất nhiều người căn bản không muốn, chỉ nghĩ rằng dù sao cũng ăn ở nhà ăn thì cần gì nồi.
Chu Bồi Cơ gánh: “Có lẽ phải gánh hai ba trăm cân, mấy nhà bác cả và chú cùng nhau làm.”
Hắn rất tin tưởng Chu Minh Dũ và Mạc Như.
Chu Minh Dũ nói: “Nhớ lấy trứng gà của bọn họ đấy.”
Chu Bồi Cơ cười: “Biết rồi! Tao đi nói với đội trưởng.”
Sau khi Chu Bồi Cơ rời đi, Chu Minh Dũ vào phòng trò chuyện với Mạc Như.
Mạc Như cười nói: “Những viên đá kia của chúng ta có thể luyện ra sắt không?”
Chu Minh Dũ nhíu mày, giọng nói của anh xen lẫn chút mỉa mai: “Mấy cái nồi hay sắt của bọn họ có thể luyện ra sao? Đến cuối cùng cũng là mấy thứ đồ vô dụng.”