Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 366 - Chương 366: Lừa Gạt Kẻ Ngốc (4)

Chương 366: Lừa gạt kẻ ngốc (4) Chương 366: Lừa gạt kẻ ngốc (4)

Chương 366: Lừa gạt kẻ ngốc (4)

Nghe anh nói như thế, trong phút chốc Trương Căn Phát nhớ lại một câu nói của cán bộ công xã, ông ta nói: “Hiện tại, sắt thép nguyên soái ra lệnh, tất cả phải ‘dừng xe nhường đường, thép là trên hết’, xưởng làm giấy cũng không ngoại lệ.”

Ông ta liếc nhìn Trương Kim Hoán, muốn cho con trai một cơ hội. Nếu ông ta bỏ qua cho xưởng làm giấy, cũng là thể diện của con trai thì những con lừa cứng đầu của đội hai cũng phải cảm kích.

Hừm!

Chu Thành Chí và những người khác nói: “Xưởng trưởng! Cậu có ý gì?”

Trương Kim Hoán nhận được tín hiệu của Trương Căn Phát, cười nói: “Đừng kích động, tạm thời sẽ không như thế. Bí thư chỉ nhắc nhở mọi người tất cả phải nhường đường cho luyện thép. Nếu sau này công xã có lệnh thì chúng ta cũng chỉ có thể tuân theo.”

Chu Minh Dũ nói: “Vậy thì xem công xã quyết định, nếu công xã quyết định tháo dỡ tất cả công xưởng nghề phụ của đội sản xuất để luyện thép thì tất nhiên chúng ta cũng phải tuân theo.”

Nếu không tháo dỡ nơi khác mà chỉ tháo dỡ xưởng làm giấy của chúng ta thì tất nhiên cũng không thể được.

“Đúng thế bí thư, có phải anh nên xin phép điều than đá đến nếu không thì chúng ta làm sao luyện thép được? Hay là chúng ta chỉ cần luyện ra sắt là được, luyện sắt là chuyện của công xã?” Chu Ngọc Trung cũng hỏi.

Bọn họ tranh cãi ồn ào làm Trương Căn Phát nhức cả đầu, nói: “Thu quặng sắt trước, khi nào mang đến công xã rồi hỏi tiếp.”

Tất nhiên năng lực của ông ta không làm được chức bí thư đại đội, căn bản không biết sắp xếp công việc như thế nào, những chuyện như thế này khi họp nên xin ý kiến rõ ràng, nhưng ông ta chỉ lo hô khẩu hiệu, tâng bốc lãnh đạo, làm gì nghĩ đến chuyện này?

Nếu như thế thì trước khi công xã chỉ thị xuống sẽ tạm thời không sao, Chu Thành Chí la to: “Các hộ gia đình đều phải nộp quặng sắt, mau chóng đi làm tiếp tục thu hoạch cao lương. Nhà ăn nhanh chóng nấu ăn, mang cơm ra đồng sớm chút.”

Ông ra lệnh cho đội hai và đội một mau chóng rút lui để chuẩn bị thu hoạch cao lương.

Thu hoạch cao lương cũng không nhẹ nhàng, phải chui vào ruộng cao lương còn cao hơn con người, rồi dùng lưỡi liềm cắt thân cao lương nối liền với bông cao lương, dùng giỏ hoặc trực tiếp dùng dây thừng buộc lại gánh về. Sau khi cắt bông, còn phải có người dùng cái cuốc nhỏ đào thân cây cao lương ra, vứt xuống đất từng hàng và phơi khô, gõ bùn xong buộc lại kéo về sân nhà.

Hiện tại tập trung thu hoạch bông cao lương trước, có thể ăn được thì thu hoạch để nhỡ chín quá trời mưa rồi nảy mầm.

Đội một trước giờ vẫn noi theo bọn họ, cũng cuống cuồng ra đồng thu hoạch cao lương, đồng thời người già và trẻ con của các gia đình mang trứng gà đi đổi quặng sắt.

Một vài viên đá còn dư trong nhà Chu Minh Dũ cũng được đổi đi.

Hai đội thu hoạch cao lương, còn hai đội khác thì lười biếng.

Nhóm người Triệu Hóa Dân còn chế giễu đội hai: “Nhìn những con lừa cứng đầu kìa, đúng là số nghèo chịu khổ, không đi theo bí thư luyện thép mà lại đi thu hoạch chút cao lương đó. Cậu nói chút cao lương đó có quan trọng bằng công xã nhân dân đại nhảy vọt không? Cậu không biết hiện tại luyện sắt nguyên soái ra lệnh toàn dân cùng luyện thép, tất cả phải nhường đường cho luyện thép sao?”

Dạo này ông ta hay đi theo Trương Căn Phát nên cũng học không ít lời sáo ngữ, nói ra cũng hùng hồn lắm.

...

Giành thu hoạch hoa màu thì Chu Minh Dũ vẫn phải đi làm, anh báo Mạc Như một tiếng rồi vác lưỡi liềm đi làm.

Vừa đến giao lộ phía đông, phía sau có một người gọi anh: “Chu Minh Dũ! Đứng lại.”

Chu Minh Dũ nghe giọng nói vừa có chút quen thuộc nhưng cũng vừa lạ lẫm, anh quay đầu lại nhìn. Thời điểm hoàng hôn mặt trời xuống núi, trời cũng sắp tối đen như mực, anh nhìn thấy một thanh niên có vóc dáng gần giống với anh từ đầu phía nam đi tới, đôi mắt đen láy to tròn phát sáng, phóng ra ánh sáng tức giận.

Anh lẩm bẩm trong lòng, đây là ai, sao lại chưa từng gặp, vẻ mặt nổi nóng cùng giọng nói tức giận, mình đắc tội với anh ta khi nào vậy?

“Anh là ai?” Anh tùy tiện hỏi một câu.

Một câu nói như vứt vào thùng rác, người thanh niên kia tức giận vô cùng lao đến anh ngay sau đó, vung nắm đấm về hướng anh.

“Hồng Lí Tử anh, kẻ lỗ mãng, quả nhiên thành công rồi thì coi thường luôn anh em.”

Chu Minh Dũ một tay kẹp chặt nắm đấm và bả vai của người thanh niên, cười hì hì: “Chú em về rồi đấy à? Ăn không no hay là làm sao? Gầy đến nổi tôi còn không còn nhận ra nữa, chú đợi tôi thu hoạch cao lương trở về nấu chút gì đó bồi bổ cho chú.”

Người đi đến chính là một người anh em nguyên thân khác tên là Chu Thành Liêm, mùa đông năm kia đến đập chứa nước Mã Vượng Tu, ngoại trừ dịp tết về mấy ngày, còn lại thì bận việc nông không thể về nhà được.

Bình Luận (0)
Comment