Chương 367: Làm chuyện xấu (1)
Chu Minh Dũ thoạt nhìn thấy thực sự không nhận ra, nhưng khi anh hỏi ai đấy thì đã lập tức nhớ ra, anh vội vàng dùng một câu đùa giỡn để đánh lừa.
Chu Thành Liêm thấy anh chính là đang đùa giỡn, tuyệt đối không phải là thực sự không nhận ra.
Chu Thành Liêm hừm một tiếng, phất cánh tay anh: “Tôi không có người anh em như anh.” Nói xong, anh ta quay người đi.
Chu Minh Dũ vội đuổi theo nắm lấy cánh tay của anh ta: “Có phải chú có hiểu lầm gì không?”
Chu Thành Liêm tốt với nguyên thân còn hơn cả anh em ruột, như thế chỉ có thể nói rõ anh ta có hiểu lầm gì đó.
Chu Thành Liêm hừm một tiếng: “Tôi hỏi anh, hiện tại có phải anh và Chu Bồi Cơ rất tốt với nhau không?”
Chu Minh Dũ nói: “Đều là một đội cùng hỗ trợ giúp đỡ nhau mà.”
Nhưng Chu Thành Liêm lại bất mãn: “Trước kia anh nói tuyệt đối sẽ không chơi với hắn, anh quên rồi sao?”
Chu Minh Dũ nói: “Lúc đó chẳng phải là khinh suất hay sao. Hiện tại đều lớn cả rồi không cần phải cứ ghi nhớ trong lòng, hơn nữa bọn họ cũng đến đội hai chúng ta rồi.”
“Vậy thì Đông Tử là như thế nào? Anh mặc kệ anh ta rồi sao? Cứ mặc cho Trương Kim Lạc ức hiếp anh ta sao?”
Chu Minh Dũ tỏ vẻ khó hiểu: “Trương Kim Lạc ức hiếp anh ta ư? Không thể nào, tôi thấy bọn họ có mối quan hệ tốt lắm mà.”
“Tốt cái con khỉ.” Khuôn mặt Chu Thành Liêm đỏ bừng: “Vậy gọi là tốt sao? Anh ta như thế, chúng ta làm anh em với anh ta, sau này chúng ta còn mặt mũi gặp người khác sao?”
“Có phải chú đã gặp Triệu Hỷ Đông rồi, anh ta nói linh tinh gì với chú?” Chu Minh Dũ không cần đầu óc cũng gần như có thể nghĩ ra có liên quan đến Triệu Hỷ Đông.
Chu Thành Liêm: “Anh ta không nói gì, anh ta vẫn luôn nghe lời anh nhất, cả ngày cứ bám đuôi theo anh, tôi còn chê anh ta phiền phức nữa. Đều là tại anh nói anh ta đáng thương chúng ta phải giúp đỡ, sao giờ anh lại một chân đá đi rồi? Anh chê anh ta nghèo hay chê anh ta phiền? Vậy trước kia anh làm gì? Giả vờ à?”
Chu Minh Dũ đưa tay choàng vai anh ta: “Ông anh, ông anh! Đừng có tức giận nữa, về trước nghỉ ngơi trước đi, tôi đi cắt cao lương đã, đợi chú ngủ một giấc tỉnh dậy rồi tôi nói chuyện với chú được không? Giờ chú đang choáng váng nên tôi nói gì chú cũng không hiểu.”
Cả hai từ nhỏ đã gọi nhau anh em rồi, hoàn toàn mặc kệ vai vế.
Chu Thành Liêm nói: “Tôi lại không phải kẻ ngốc, sao tôi lại nghe không hiểu chứ?”
Anh ta cũng không buông Chu Minh Dũ ra.
Chu Minh Dũ vỗ vai anh ta, cười nói: “Trước kia chú đã bảo tôi đừng giao du với người họ Triệu, lúc đó tôi không nghe, cứ kéo chú đi giúp đỡ họ. Sau này đột nhiên tôi hiểu ra, người nhà tôi còn chưa chăm sóc mà lại đi lo chuyện người khác làm gì, ăn no thì chướng bụng.”
Chu Thành Liêm hừm hừm: “Anh cũng biết à.”
Chu Minh Dũ vừa nói vừa đẩy Chu Thành Liêm về nhà: “Mau về ăn no rồi đánh một giấc, chú xem chú mệt kìa, vừa đen vừa gầy, lát tôi đi tìm chú nói chuyện sau.”
Nói xong, anh cầm lưỡi liềm sải bước ra đồng.
Chu Thành Liêm gãi đầu, mặc dù anh ta tức giận nhưng tất nhiên anh ta tin tưởng Chu Minh Dũ, bọn họ vốn là người một nhà, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chơi với nhau cũng rất tốt.
Vừa rồi cũng không phải là thật sự muốn đánh Chu Minh Dũ, chỉ là cố ý trút ra mà thôi. Ai bảo lúc anh ta chưa biết tình hình gì thì lại không nói tiếng nào đạp Triệu Hỷ Đông rồi chơi thân với Chu Bồi Cơ. Anh ta là anh cả, dù thế nào cũng phải bàn bạc với anh ta.
Anh ta đi về nhà, vừa về đến cổng thì nhìn thấy Triệu Hỷ Đông nấp sau đống cỏ khô thò đầu ra nhìn anh ta.
Triệu Hỷ Đông nhìn thấy anh lập tức chạy đến: “Anh cả, anh ta nói thế nào?”
Chu Thành Liêm liếc nhìn Triệu Hỷ Đông, nói: “Không nói gì cả, anh mệt rồi, về nhà ngủ trước đây.”
Triệu Hỷ Đông gật đầu bộ dạng nhút nhát, vừa ấm ức vừa hèn yếu: “Anh cả, hiện tại em mới phát hiện, thực ra anh mới là trượng nghĩa nhất, trước kia là em… chà.”
Chu Thành Liêm nói: “Được rồi, lát nữa nói tiếp.”
Triệu Hỷ Đông vốn định mời Chu Thành Liêm đến nhà trò chuyện giống như lúc trước anh em còn thân mật với nhau, đâu biết là Chu Thành Liêm nói lát nữa nói chuyện tiếp.
Xem ra, bọn họ… thật sự rất giả dối, trước kia nói sẽ tốt với mình đều là giả dối, chẳng qua chỉ là tìm mình làm nền cho bọn họ, tôn thêm sự cao lớn tài giỏi của bọn họ, tôn thêm rằng bọn họ vui vẻ giúp người mà thôi.
Đều là cức chó.
Nhìn Chu Thành Liêm đi vào nhà, anh ta lạnh lùng hừm một tiếng rồi quay người đi.
...
Nếu không được thải khói trong nhà thì hiện tại đội hai cũng đều ăn ở nhà ăn, mấy điểm nhà ăn đặc biệt có người phụ trách nấu ăn, nấu xong thì mang ra ruộng.