Trương Đức Phát mắng chửi: “Có ma đuổi theo mày à, nói cũng không rõ ràng, rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Người giữ kho thở hổn hển: “Không thấy nồi đâu nữa.”
Không thấy đâu ư?
Trương Thành Phát lập tức nhớ đến con yêu quái mà mình nhìn thấy: “Anh! Em nhớ ra rồi, em nhìn thấy con yêu quái đó, nó thè cái lưỡi to, hàm răng dài thế này... Có thứ gì đó cót két giòn tan trong miệng, nói không chừng đó là sắt đấy.”
Anh ta khua tay hình dung răng của con yêu quái kia dài hơn một thước.
Trương Đức Phát không tin tà ma, ông ta xách đèn bão dẫn theo người chạy vào phòng đại đội.
Đi đến cửa phát hiện không đúng lắm, nồi đất và đồ sắt thu được sau này vốn chất đống trong sân như ngọn núi nhỏ sao giờ không thấy nữa.
Ông ta lại đi vào nhà xem, phát hiện cửa sổ cũng không còn. Tất cả đồ sắt ở trong phòng cũng không thấy đâu nữa.
Ông ta chỉ cảm thấy một ngọn lửa bốc lên đỉnh đầu, đôi mắt đỏ bừng, gào thét: “Là ai làm?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không có ai đứng ra, tất cả đều nói: “Có phải là con lừa cứng đầu của đội hai không?”
Chu Ngọc Quý nói: “Bọn họ đều đang ra đồng thu hoạch cao lương, hơn nữa bọn họ không thể trộm mất chỉ trong phút chốc được.”
Sạch sẽ như thế, ngay cả một cây đinh cũng không để lại.
Trương Thành Phát lại sốt ruột: “Con yêu quái, chính là con yêu quái ăn sắt trộm đấy, nó suýt nữa đã nuốt chửng cả tôi.”
Anh ta nói như thế… đúng là như thể có con yêu quái chui vào từ cửa sổ.
Trương Đức Phát lại đi báo cáo cho Trương Căn Phát, rồi đi xin nhân viên kỹ thuật cao cùng đến thăm dò.
Nhân viên kỹ thuật cao không tin có yêu quái, anh ta cũng cảm thấy không thể tin trong thời gian ngắn như thế lấy đi bao nhiêu nồi sắt nên không đoán ra được, anh ta chỉ lắc đầu không chịu suy đoán.
“Nếu thực sự đúng như tình hình các người nói, nồi sắt chất đống như ngọn núi bị trộm mất, ngoại trừ người đó là con trai của Khoa Nga Thị trực tiếp giúp Ngu Công dời núi.”
Ngu Công dời núi, Khoa Nga Thị
Trương Đức Phát mắng chửi: “Hai tên khốn nạn đó đang ở đâu, mau bắt chúng lại đưa đến công xã đi.”
Cao Dư Phi giễu cợt một tiếng rồi quay về phòng ngủ tiếp.
Thôn Chu Gia này suốt ngày diễn hí khúc, ban đêm thì không ngủ chặt cây ầm ầm, thật đúng là buồn phiền.
Anh ta đi khỏi, còn những người khác không thể đi, cần phải tìm cho bằng được những nồi sắt đó, nếu không thì làm sao khai báo với công xã?
Nhiệm vụ phải làm sao?
Trương Kim Hoán cũng chạy đến, sau khi thăm dò hiện trường, người thông minh đến mấy cũng không nghĩ ra đã xảy ra chuyện gì.
Trương Đức Phát chắc chắn là Chu Thành Chí phá rối, cần dẫn người đi lục soát, xem bọn họ đã cất giấu những cái nồi sắt trộm được ở đâu rồi.
Trương Thành Phát run cằm cặp chắn chắn là yêu quái đã nuốt sắt rồi, anh ta nhìn thấy rồi, người ủng hộ anh ta cũng không ít, dù sao nếu không phải là bị người khác trộm mất thì những cái nồi sắt đó đang ở đâu?
Xác định là bị yêu quái ăn rồi.
Ngược lại, bọn họ lại tin rằng không phải do Chu Thành Chí ăn trộm, người ta đang thu hoạch cao lương làm gì có thời gian đi trộm.
Hơn nữa, nồi sắt của đội hai cũng chưa nộp, trộm của bọn họ làm gì?
Trộm về nhà cũng không dùng được.
Trương Đức Phát nói to: “Bí thư! Tôi đề nghị dẫn dân binh đi lục soát từng nhà.”
Trương Căn Phát nói: “Chắc chắn phải hỏi, dẫn người đi lục soát từng nhà, tìm được một cái thì sẽ chứng minh được là bọn họ đã ăn trộm.”
Cho dù không tìm được, đội ba đội bốn thiếu nhiều nồi sắt như thế, nhiệm vụ cũng không nộp đủ, đến lúc đó cũng phải cho đội hai và đội một nộp thêm.
Hai đội bọn họ đã nộp quặng sắt rồi, hầu hết nồi vẫn còn đang ở nhà, hù dọa bọn họ một chút đến lúc đó chiếm trước để làm nhiệm vụ.
Trương Đức Phát như thể có được Thượng phương bảo kiếm, ông ta lập tức gọi theo vài thanh niên, xách theo đèn bão, cầm gậy, bắt đầu lục soát mấy gia đình đội hai và đội một cách đại đội gần nhất.
Nhân lực của bọn họ đều đi thu hoạch cao lương rồi, trong nhà chỉ có người già và trẻ con, nhìn thấy bọn đàn ông như đàn sói với hổ chạy đến, bọn họ sợ hãi gào khóc.
Trương Căn Phát dẫn đầu lục soát vài nhà, lục tung hết thảy, mọi ngõ ngách đều lục soát, thậm chí là trong vại nước, giường đất, hầm đất đều tìm qua một lượt.
Nếu có dấu vết đào bới của ai đó trong sân, cũng phải đào lên xem thử.
Ban đầu xây nhà ăn, khi các gia đình thu hoạch lương thực, ông ta dẫn theo người lập đội tìm kiếm lương thực, thu lương thực hết nhà này đến nhà khác, ước tính xem nhà nào còn bao nhiêu, nếu không giao nộp thì chắc chắn là đang cất giấu.
Ông ta đã lục soát như thế, chẳng những hầm trong phòng, giường đất, trong sân đều bị đào lên ba thước, tìm ra thì ra sức đánh đập, tìm không ra thì cũng hù dọa không dám chống lại phép tắc.