Lương thực cũng phải lục soát hết, huống gì là một cái nồi.
Vậy nên chỉ cần ông ta dẫn người đi lục soát thì không ai có thể giấu thứ gì trong tầm mắt của ông ta.
Lục soát đến nhà thứ sáu thì Chu Thành Chí và Chu Minh Quý dẫn theo các đội viên chạy đến.
Gia đình đã được lục soát, có đứa bé can đảm, lúc đó đã chạy ra đồng nói với người nhà và đội trưởng, hai đội trưởng lập tức dẫn người chạy đến.
Trương Đức Phát đối phó với những người già nua yếu ớt phụ nữ trẻ em cũng còn được, ông ta hù dọa đội ba đội bốn giống như hung thần ác nghiệt, nhưng nhìn thấy Chu Thành Chí, Chu Minh Dũ và những người khác, bỗng chốc ông ta co người lại.
“Các… Các người làm gì thế?”
Chu Thành Chí mắng chửi: “Ông bị điên rồi à? Lần trước tôi nói với ông thế nào, lần này ông lại đến ức hiếp người, còn trực tiếp đến tịch thu nữa. Đi, đến công xã đòi công bằng, hôm nay ông không xong với tôi đâu.”
Mẹ nó, thu hoạch hoa màu cũng không được yên ổn.
Lúc thu hoạch lúa mì, ông khua chiếng đánh trống không phải là bắt chim sẻ thì là bắt chuột, phóng hỏa đốt hơn hai trăm mẫu ruộng.
Giờ thu hoạch cao lương thì ông lại đến từng nhà tịch thu, lục tung để tìm nồi.
Trương Căn Phát dẫn người chạy đến: “Đội trưởng Chu! Ông cũng thông cảm chút, những cái nồi mà đại đội chúng tôi thu được đều bị người khác trộm mất rồi, chúng tôi cần phải tìm về lại.”
Chu Thành Chí mắng chửi: “Ai trộm mất thì đi tìm người đó, người ta đã chạy rồi ông còn không đuổi theo, ở trong thôn thể hiện oai phong gì chứ? Ông lục soát nhiều nhà như thế đã tìm ra chưa?”
Một người trong đội tìm nồi nói: “Không có.”
“Không có, các người còn có lý lẽ rồi, một nhà không có thì lục soát hai nhà, hai nhà không có thì lục soát cả đội ư? Các người có lục soát đội của mình không? Có lục soát nhà của mình không? Ai biết các người có phải là vừa đánh trống vừa la làng không?”
Chu Minh Dũ cũng đứng ra nói: “Chúng ta đến công xã kiện, Trương Căn Phát và Trương Đức Phát lợi dụng quyền hành mưu lợi cá nhân, lợi dụng cơ hội xây nhà ăn và luyện sắt thép để vơ vét tài sản của người dân, chiếm tiền tài vật chất của người dân làm của riêng, chiếm đoạt nguyên liệu công nghiệp, vu cáo hãm hại dân, lợi dụng cơ hội tịch thu tài sản của người khác.”
“Đi, đi kiện thôi.”
Người của đội một đội hai trong lòng đầy căm phẫn, nhốn nháo nói muốn đến công xã kiện.
Trương Đức Phát tức giận chạy đến: “Các người làm gì thế? Muốn tạo phản sao? Dân binh đâu?”
Thấy ông ta còn dám gọi dân binh, Chu Thành Chí giận dữ giẫm một chân xuống đất, hét to: “Trói lại.”
Chu Minh Dũ và những người khác lập tức chạy đến, hai người bắt tay, hai người bắt chân, một tiếng “rầm” vứt thật mạnh xuống đất, sau đó có người đưa sợi dây vốn để buộc cao lương đến. Chu Minh Dũ cầm lấy trói chặt Trương Đức Phát.
Chu Thành Chí lại nhìn Trương Căn Phát, Trương Căn Phát giật mình lùi về sau, xua tay: “Không có chuyện của tôi, tôi không biết, giờ tôi mới biết.
Trương Kim Hoán cũng đến khuyên: “Đội trưởng Chu! Bí thư đại đội thực sự không biết, vừa nghe nói đã chạy đến điều tiết mâu thuẫn. Chủ nhiệm trị an cũng nhất thời nóng vội, thực sự là quá đáng sợ rồi, nhiều nồi sắt như thế sao phút chốc lại không thấy đâu nữa.”
Chu Thành Chí nói: “Ông nhìn xem, người của chúng tôi đều ở đây, xưởng làm giấy có hai người trực ban, ở đây hơn một nửa phụ nữ đi thu hoạch cao lương, một người cũng không sót. Minh Dũ và những người khác đi chặt cây, phụ nữ và trẻ con còn lại đều ở nhà, bọn họ có thể lấy được nhiều nồi của ông như thế ư?”
Trương Kim Hoán nói: “Đội trưởng Chu đừng tức giận, chúng tôi cũng không nói là do các người trộm, chỉ là lo lắng nên mới đi hỏi từng nhà thôi.”
“Có ai hỏi như các người không? Trực tiếp đi lục soát, ngay cả sân cũng đào hết cả lên, chúng tôi vừa trồng một ruộng bắp cải đều bị lật tung cả rồi.”
Có người nói to kháng nghị.
Những người khác cũng hùa theo.
Trương Kim Hoán vội nói: “Đừng ồn ào nữa, cãi nhau cũng không giải quyết được vấn đề, chúng ta vẫn phải đồng tâm hiệp lực nghĩ cách giải quyết vấn đề. Đại đội bị trộm hết nồi sắt, chắc chắn là phải báo án rồi, phải nhờ công xã cử người đến điều tra. Luyện sắt thép cũng không thể chậm trễ, quặng sắt cũng phải tiếp tục thu, đội trưởng sản xuất cũng giúp đỡ giải quyết vấn đề, đừng có lúc nào cũng than phiền, có than phiền cũng vô ích thôi.”
Chu Thành Chí cười khẩy, nói: “Tất nhiên là có than phiền cũng vô ích, chúng tôi cũng đã nộp quặng sắt rồi, các người còn muốn chiếm nồi của chúng tôi ư?”
Chu Minh Dũ và những người khác đều nói: “Hay là chúng ta đến công xã phân xử đi, chúng ta một lòng ủng hộ ngành nông nghiệp sản xuất, không dám buông lơi, sao lại tịch thu tài sản của chúng tôi.”