“Luyện gang thép là nhiệm vụ vẻ vang và gian khổ của toàn Đảng, toàn dân. Tất nhiên, đội chúng tôi cũng hết sức ủng hộ nên mới thu hoạch lương thực trong mấy đêm liền. Nếu thôn nào cũng điều nhân lực thì đại đội không thể rút hết nhân lực cường tráng của đội chúng tôi đi được, bởi vì xưởng làm giấy có giao nhiệm vụ không thể dừng lại, còn về phần làm sao để giữ người thì đội sản xuất của chúng tôi sắp xếp các người không thể can thiệp được.”
Nếu để Trương Căn Phát sắp xếp nhân viên luyện thép của các đại đội thì chắc chắn ông ta sẽ điều hết nhân lực cường tráng đi để trả thù đội một, như thế thì bọn họ không thể nào thu hoạch vụ thu được.
Trương Kim Hoán do dự giây lát: “Tất nhiên chúng tôi sẽ không thiên vị, chỉ cần công xã cho phép thì sẽ làm theo cách của anh.”
Chu Minh Dũ nói tiếp: “Thứ hai...”
“Anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu.” Trương Kim Lạc không kìm chế được nữa, trước đó do Trương Đức Phát bị trói nên Trương Căn Phát không dám lên tiếng, anh ta cũng sợ hãi. Giờ nhìn thấy Chu Minh Dũ và anh trai của anh ta lại muốn đưa ra điều kiện một hai ba bốn nên anh ta muốn nhảy ra phản đối.
Chu Minh Dũ liếc mắt nhìn anh ta một cách khinh thường: “Vốn dĩ chỉ có hai điều kiện thôi, nhưng anh sốt ruột như thế tôi phải tặng thêm một điều kiện nữa.”
Trương Kim Lạc tức giận muốn đánh nhau với anh, anh ta chạy được hai bước thì dừng lại, chân vẫn còn đau âm ỉ.
Trương Kim Hoán kéo anh ta lại: “Về nhà đi, đừng có ở đây gây rối nữa.”
Trương Kim Lạc không chịu: “Anh đừng có kéo tôi, để tôi đánh anh ta một trận.”
Trương Kim Hoán rất đau đầu, anh ta nói thẳng với Trương Căn Phát: “Ba! Nếu ba muốn tốt đẹp thì đuổi anh ta đi, đừng có ở đây làm vướng víu.”
Huyện ủy đã xây dựng một chiếc lò cao nhỏ đang chờ luyện sắt ở vùng sát cổng thành, trong vùng không có quặng sắt, ngoại trừ thu mua sắt vụn của người dân. Nếu Trương Căn Phát không hoàn thành được nhiệm vụ thì sẽ bị nêu tên và bị phê bình trong công xã. Ông ta không có bản lĩnh giải quyết công bằng chuyện này nên chỉ đành mau chóng kéo Trương Kim Lạc rời khỏi, nhường chiến trường lại cho Trương Kim Hoán.
Mặc dù Trương Kim Lạc không thấy vui nhưng cũng bị kéo đi.
Gân xanh trên trán Trương Kim Hoán lồi lên, anh ta nở một nụ cười: “Được rồi, anh nói đi.”
“Điều kiện thứ hai: Các người không được động vào cây của đội một và đội hai.”
Trương Kim Hoán nói: “Chúng tôi vốn dĩ cũng không có động vào, chúng tôi chỉ chặt của đội ba đội bốn.”
Chu Thành Chí: “Một số cây trên con đường phía nam của thôn là của đội chúng tôi, chúng tôi trồng khi còn trẻ nên tôi nhớ rất rõ.”
Trương Kim Hoán vội nói: “Chặt sai thì trả lại cho các người, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở mọi người, không phải là chúng tôi ăn no chướng bụng muốn chặt cây mà đây là mệnh lệnh của tổng bộ chỉ huy luyện sắt, từ công xã đến đại đội, không có ai ngoại lệ.”
Về điểm này, Chu Minh Dũ đã có sự chuẩn bị, trong thời gian luyện sắt thép, cây trong vùng chắc chắn không giữ được. Luyện sắt thép chỉ có mười mấy cái cây này không đủ nhét kẽ răng, nhưng đối với bọn họ mà nói chính là tất cả. Đội sản xuất ngoài lương thực ra cũng chỉ có những cái cây này, điều này có liên quan đến vấn đề nhà ở của các đội viên, có biết bao nhiêu người không gom đủ để xây một căn phòng.
Huống hồ muốn lớn thành một cái cây thì cần phải mất khoảng năm năm mười năm gì đó, lần này chặt rồi thì lần sau không biết khi nào mới có lại.
“Tất nhiên, chúng tôi cũng biết, chỉ cần công xã có nhiệm vụ thì chúng tôi tuyệt đối sẽ không gây trở ngại nhưng cần phải tự mình làm chủ.”
“Anh còn có yêu cầu gì nữa không?” Trương Kim Hoán cảm thấy đau gan rồi.
Chu Minh Dũ cười, nhìn Trương Đức Phát bị trói như một con heo, chậm rãi nói: “Cho dù các người có lý do gì, nói chung vẫn phải báo cáo với công xã cách chức Trương Đức Phát, không bao giờ được phép đảm đương chức chủ nhiệm trị an được nữa.”
Anh nói qua quít nhưng lại làm Trương Kim Hoán rất kinh ngạc, điều này còn quan trọng hơn việc giữ người trả lại cây, đúng là quá đáng.
Chủ nhiệm trị an có thể quản trị an của một thôn, tất nhiên cũng có thể nắm giữ điểm quan trọng của một thôn, có chủ nhiệm trị an bọn họ cũng dễ làm việc, cũng dễ đả kích người khác bảo vệ bản thân, nếu cách chức Trương Đức Phát thì sau này phía mình sẽ không dễ dàng cho lắm.
Trương Đức Phát hét to: “Không được, tôi được công xã công nhận đấy.”
Chu Minh Dũ nói với Trương Kim Hoán: “Để ông ta làm chủ nhiệm trị an sẽ chèn ép người dân, sớm muộn cũng gây họa, đến lúc đó chắc chắn sẽ liên lụy đến bí thư.”
Trương Kim Hoán vẫn do dự: “Chuyện này tôi khó mà làm chủ.”
Chu Minh Dũ lạnh lùng nói: “Anh không làm chủ được, anh có thể hỏi bí thư, dù sao nếu Trương Đức Phát tiếp tục làm chủ nhiệm trị an thì chúng ta không có gì để bàn, chúng tôi phải đến công xã kiện ông ta để ông ta bị cách chức.”